TOP 10 Đoạn văn phân tích cái tôi trong người lá đò sông Đà (2024) SIÊU HAY

Dưới đây là TOP 10 Đoạn văn phân tích cái tôi trong người lá đò sông Đà hay nhất hướng dẫn chi tiết, giúp các em học sinh có thêm tài liệu tham khảo trong quá trình ôn tập, củng cố kiến thức cho học sinh, giúp cải thiện khả năng viết văn của các em. Mời các em tham khảo:

Đề bài: Phân tích cái tôi trong người lá đò sông Đà.

Dàn ý: Phân tích cái tôi trong người lá đò sông Đà.

I. Mở bài

Người lái đò Sông Đà của Nguyễn Tuân, in trong tập Sông Đà, là thiên tuỳ bút tiêu biểu của Nguyễn Tuân sau Cách mạng tháng Tám năm 1945.

- Sức hấp dẫn của bài tuỳ bút này chính là ở “tính chủ quan, tính trữ tình rất đậm, nhân vật chính là cái tôi của nhà văn”.

II. Thân bài

Là nhà văn có phong cách nghệ thuật đặc sắc, văn chương Nguyễn Tuân hấp dẫn người đọc bởi “cái tôi” độc đáo, sự tài hoa, uyên bác, giác quan sắc nhọn, tinh tế, nghệ thuật sử dụng ngôn từ điêu luyện, giàu hình ảnh, cảm xúc. Sức hấp dẫn của ngòi bút Nguyễn Tuân trong bài tuỳ bút Người lái đò Sông Đà là ở sự độc đáo, sự giàu có về chữ nghĩa, sự công phu trong quan sát và lựa chọn ngôn từ,… Tất cả đều mang đậm chất Nguyễn Tuân.

- “Cái tôi” tài hoa thể hiện ở những rung động, say mê của nhà văn trước vẻ đẹp hùng vĩ và mĩ lệ của thiên nhiên đất nước; ở sự phát hiện và ngợi ca phẩm chất tài hoa nghệ sĩ của những con người lao động; ở những trang văn đẹp như thơ, như nhạc, như hoạ. Nhà văn đã phát hiện và miêu tả sông Đà như một sinh thể sống, với tính cách hung bạo và trữ tình, để từ đó tấu lên một khúc tráng ca về con sông dũng mãnh trên chốn thượng nguồn; đồng thời ngân nga những thanh âm dịu dàng, trong trẻo, êm ái chốn hạ lưu. Từ đó, nhà văn đã tạc dựng hình ảnh người lái đò trong cuộc vượt thác đầy kịch tính và cũng thật ngoạn mục. Nguyễn Tuân tỏ ra hứng thú đặc biệt trong việc khám phá, thể hiện “chất vàng mười” trong tâm hồn con người Tây Bắc. Tất cả đã cho ta thấy ở Nguyễn Tuân một “cái tôi” tài hoa, tinh tế.

- “Cái tôi” uyên bác thể hiện ở cách nhìn và sự khám phá hiện thực có chiều sâu; ở sự vận dụng kiến thức sách vở và các tri thức của đời sống một cách đa dạng, phong phú; ở sự giàu có về chữ nghĩa. Các thuật ngữ chuyên môn của các ngành quân sự, điện ảnh, thể thao,… được huy động một cách hết sức linh hoạt nhằm diễn tả một cách chính xác và ấn tượng những cảm giác về đối tượng. Hình ảnh dòng sông Đà và người lái đò sông Đà đã được nhà văn miêu tả, tái hiện một cách ấn tượng từ nhiều góc nhìn, với những chi tiết điển hình, tiêu biểu; những liên tưởng, so sánh bất ngờ, thú vị. Tất cả đều cho thấy khả năng quan sát và sử dụng ngôn ngữ hết sức điêu luyện của Nguyễn Tuân.

- “Cái tôi” tài hoa và uyên bác chính là một cách thể hiện tình yêu quê hương đất nước, lòng yêu cái đẹp của người nghệ sĩ chân chính; đồng thời cũng cho thấy quan niệm của Nguyễn Tuân: viết văn là để khẳng định sự độc đáo của chính người cầm bút. Thể tuỳ bút, với đặc điểm của một lối văn “độc tấu” (chữ dùng của Nguyễn Tuân) đã phát huy tối đa hiệu quả của nó trong việc bộc lộ “cái tôi” trữ tình của nhà văn.

III. Kết bài

- Khẳng định cái tài và cái tâm của người nghệ sĩ trong sáng tác văn chương.

- Nêu cảm nhận, ấn tượng riêng của cá nhân về “cái tôi” trữ tình Nguyễn Tuân trong tuỳ bút Người lái đò Sông Đà.

Một số bài văn mẫu: Phân tích cái tôi trong người lá đò sông Đà.

Tri ân những người lái đò thầm lặng | Giáo phận VinhTri ân những người lái đò thầm lặng | Giáo phận VinhNỗi khó nhọc người lái đò - Dòng Tên-Dòng Chúa Giêsu

Đoạn văn mẫu số 1

Nguyễn Tuân không chỉ là một nhà văn, mà ông còn là một định nghĩa sống về người nghệ sĩ. Ông đã khẳng định rằng văn chương phải là văn chương thực sự, nghệ thuật phải là nghệ thuật thực sự, và để có thể được gọi là nghệ thuật thực sự, phải có một phong cách độc đáo. Và Nguyễn Tuân thực sự là một tượng đài của nghệ thuật văn học Việt Nam. Phong cách tự do, phóng túng, và ý thức sâu sắc về cá nhân là những đặc điểm nổi bật của Nguyễn Tuân. Ông đã tiến vào thế giới của tùy bút với tư duy độc đáo, và sức hấp dẫn của tùy bút ông phản ánh sự độc đáo, phong phú và tài hoa của ông. Điều này khẳng định rằng không phải ai cũng có thể đạt đến đẳng cấp của một bậc thầy như Nguyễn Tuân. Ngay cả một tác phẩm như "Người lái đò sông Đà" đã đủ để tôn vinh ông như một cây bút tùy bút độc đáo, tài hoa và uyên bác.

Những năm ông dành ở Tây Bắc là thời gian ông dành để tìm kiếm "thứ vàng mười đã được thử lửa," "chất vàng mười của tâm hồn Tây Bắc" để thể hiện yêu thương về thiên nhiên và cuộc sống của những người dân vùng cao này. Tập tùy bút "Sông Đà" và riêng bài "Người lái đò sông Đà" là bức tranh sống động về thiên nhiên và cuộc sống của những người ở đây, mang trong đó cảm hứng lãng mạn và thể hiện rõ phong cách nghệ thuật độc đáo của Nguyễn Tuân.

Nét độc đáo, tài hoa và uyên bác của Nguyễn Tuân thể hiện ở việc ông tiếp cận và tận dụng nhiều khía cạnh của nghệ thuật và văn hóa. Ông mở đầu tác phẩm bằng việc miêu tả sông Đà như một kiệt tác nghệ thuật tuyệt vời. Con người lao động trên sông Đà, dù giản dị và nghèo khó, được Nguyễn Tuân xây dựng như những nghệ sĩ tài hoa, trí thức dũng mãnh trong nghề chèo đò vượt thác.

Nguyễn Tuân không bao giờ hài lòng với cái nhìn bằng phẳng, thụ động và yên ổn. Ông là một nhà văn của tính cách phi thường, của cảm xúc mạnh mẽ và mãnh liệt, của phong cách nghệ thuật tuyệt mỹ, và của sự thăng hoa trong nghệ thuật. Ông quan sát đối tượng từ nhiều góc độ và đem lại cho người đọc một lượng thông tin phong phú, chính xác và thú vị. Ông cảm nhận và khám phá từng khía cạnh của cuộc sống và thiên nhiên thông qua sử dụng bút pháp của hội họa, âm nhạc, điện ảnh, điêu khắc và nhiều lĩnh vực khác.

Nguyễn Tuân dùng sức mạnh của ngôn ngữ để tái hiện những đoạn đá, những khối đá, biến chúng thành những thạch tinh hung hãn trong cuộc chiến với con người. Ông tạo ra những hình ảnh mạnh mẽ về thiên nhiên dữ dội và đồng thời tôn vinh sức mạnh, lòng can đảm và kỳ diệu của con người trong cuộc vượt qua khó khăn và thách thức của thiên nhiên. Ông đã mang đến cho người đọc những trải nghiệm thẩm mỹ mới mẻ và sâu sắc thông qua vẻ đẹp ngôn ngữ trong trang văn của mình. Như vậy, "Nguyễn Tuân là một định nghĩa về người nghệ sĩ," và tác phẩm "Người lái đò sông Đà" là một minh chứng xuất sắc cho sự độc đáo, tài hoa và uyên bác của ông trong lĩnh vực nghệ thuật tùy bút.

 

Đoạn văn mẫu số 2

"Người lái đò Sông Đà" trong tập tùy bút Sông Đà của Nguyễn Tuân là một tác phẩm đầy sức mạnh và tài hoa, sáng tạo ra một bức tranh sống động về sông Đà và những con người dũng cảm đối mặt với nó. Tác giả không chỉ miêu tả Sông Đà như một sự hiện diện vật lý, mà còn biến nó thành một biểu tượng của thiên nhiên hoang dã và cuộc sống của người dân Tây Bắc. Phong cách viết của Nguyễn Tuân thể hiện sự sâu sắc trong việc nghiên cứu, khám phá, và nắm bắt bản chất của sự vật và sự việc. Ông không chỉ sử dụng ngôn ngữ mô tả mà còn thể hiện tâm tư và cảm xúc của mình đối với Sông Đà và con người Tây Bắc. Điều này đã tạo ra một tác phẩm đa chiều và phong phú, không chỉ là một bức tranh thực tế mà còn là một tác phẩm nghệ thuật độc đáo.

Sông Đà trong tác phẩm này được miêu tả như một thực thể sống, có tâm hồn và tính cách riêng. Nước Sông Đà thay đổi màu sắc theo mùa, và mỗi mùa lại mang đến một trải nghiệm đặc biệt. Các yếu tố như cát, gió, đá, thác ghềnh và sóng nước kết hợp với nhau để tạo ra một môi trường hoang dã và đầy thách thức. Sự tài ba của Nguyễn Tuân nằm ở việc biến những yếu tố này thành những hình ảnh sống động và đầy màu sắc.

Tuy nhiên, tác giả không chỉ tập trung vào việc miêu tả sự hoang dã và hung bạo của Sông Đà, mà còn nhấn mạnh sự trữ tình của nó. Sông Đà có những đoạn xuôi êm ả, và trong những khoảnh khắc đó, nó trở thành một biểu tượng của sự trữ tình và thơ mộng. Nguyễn Tuân tạo ra những hình ảnh đẹp và sâu lắng để thể hiện tình cảm của mình đối với con sông này. Tác phẩm còn tập trung vào người lái đò, người anh hùng của cuộc hành trình trên Sông Đà. Nguyễn Tuân miêu tả họ như những người dũng cảm và thông minh, có khả năng đối phó với thiên nhiên dữ dội. Mô tả về người lái đò, đặc biệt là việc họ đối mặt với thác nước, làm cho họ trở thành những nhân vật ấn tượng và đầy cảm hứng.

Từng chi tiết trong tác phẩm đều được Nguyễn Tuân xử lý một cách tinh tế, kết hợp giữa trí tuệ, cảm xúc và sự hiểu biết về vùng đất và con người Tây Bắc. Điều này tạo ra một tác phẩm đa chiều và độc đáo, thể hiện phong cách viết tài hoa của tác giả. Với "Người lái đò Sông Đà," Nguyễn Tuân đã tạo ra một tác phẩm nghệ thuật độc đáo, vượt xa khỏi việc miêu tả thực tế một cách đơn thuần. Ông đã biến Sông Đà thành một biểu tượng, và tạo ra một bức tranh phong cảnh và con người Tây Bắc sâu lắng và tươi đẹp, thể hiện sự kết hợp tài hoa của mình trong việc nắm bắt cái đẹp và tính cách độc đáo của vùng đất này.

Đoạn văn mẫu số 3

Niềm vui của một nhà văn chân chính là niềm vui của những người dẫn đường đến xứ sở của cái đẹp. Nguyễn Tuân, người nghệ sĩ tài hoa và lòng đam mê không ngừng, đã chắt lọc niềm đam mê đó thành những tác phẩm vĩ đại, trong đó tùy bút "Người lái đò Sông Đà" nổi bật như một viên ngọc quý trong thế giới văn học Việt Nam.

Nguyễn Tuân không chỉ là một nhà văn, ông là một nghệ sĩ tài năng, một người hướng dẫn đưa chúng ta vào cuộc hành trình khám phá vẻ đẹp của cuộc sống. Ông chứa đựng niềm tin mạnh mẽ vào sức mạnh của từng từ ngữ, từng hình ảnh, và từng cảm xúc. "Văn chương trước hết phải là văn chương, nghệ thuật trước hết phải là nghệ thuật, và đã là nghệ thuật thì phải có phong cách độc đáo." Đây không chỉ là lời quan niệm của Nguyễn Tuân, mà còn là triết lý sáng tạo của ông khi viết tác phẩm của mình.

Tùy bút "Người lái đò Sông Đà" là một minh chứng cho sự kết hợp tuyệt vời giữa ngôn từ và hình ảnh, giữa lòng đam mê và sự hiểu biết sâu sắc về cuộc sống. Con sông Đà trong tác phẩm của ông không chỉ là một dòng nước, mà là một biểu hiện của vẻ đẹp tuyệt vời và đồng thời là thách thức khó khăn. Nguyễn Tuân không chỉ nhìn nhận con sông Đà qua phương diện hình thức, mà còn nhìn thấu được tâm hồn của nó, với những biến động, thăng trầm và sức mạnh vô song.

Trong tác phẩm này, chúng ta không chỉ gặp gỡ với một người lái đò thông thái, mà còn đắm chìm trong thế giới tinh tế và sâu sắc của ông. Nguyễn Tuân đã chứng minh rằng, viết văn không chỉ là việc chép lại thế giới, mà còn là việc sáng tạo ra một thế giới mới, một thế giới mà người đọc có thể đắm chìm và tìm thấy những giá trị đích thực của cuộc sống.

Đọc tùy bút "Người lái đò Sông Đà", chúng ta không chỉ được trải nghiệm những hình ảnh hùng vĩ của dòng sông hùng tráng này, mà còn được chứng kiến sức mạnh tinh thần của con người trước những thách thức của cuộc đời. Với Nguyễn Tuân, viết văn không chỉ là một nghệ thuật, mà còn là một cuộc phiêu lưu tinh thần, là hành trình không ngừng tìm kiếm ý nghĩa của cuộc sống.

Nếu văn chương là một chiếc cầu, thì Nguyễn Tuân không chỉ là người vận chuyển chúng ta qua những thị trấn của tri thức, mà còn là người dẫn đường, chỉ cho chúng ta con đường đến với xứ sở của cái đẹp, nơi mà niềm vui và ý nghĩa cuộc sống mở ra trước mắt chúng ta. Đó chính là niềm vui lớn lao nhất của một nhà văn chân chính - khám phá và chia sẻ vẻ đẹp của thế giới, để mỗi người đọc đều có cơ hội đắm chìm trong hương vị đầy ấn tượng của ngôn từ và tư duy sâu sắc.

 

Đoạn văn mẫu số 4

Khát khao cống hiến cho nghệ thuật, khát khao đi tìm và thể hiện những cảm xúc mạnh mẽ, dữ dội, cùng với chất nghệ sĩ đã phóng túng, tự do đã thúc đẩy Nguyễn Tuân đến với sông Đà và thông qua "nghệ thuật bậc thầy của ngôn từ," ông đã sáng tạo nên hình tượng con sông Đà - một trong những kiệt tác của nghệ thuật văn xuôi. Văn học Việt Nam đã bổ sung thêm một hình tượng sông mới, và người yêu văn chương có thêm một tác phẩm để yêu thích và trân trọng. Hình tượng con sông Đà trong "Người lái đò sông Đà" là một ví dụ rõ ràng về phong cách nghệ thuật của Nguyễn Tuân.

Trong việc tiếp xúc với văn chương của Nguyễn Tuân, chúng ta gặp được sự ẩn tàng trong những trang văn, là "cảm xúc mạnh, là hơi thở nồng" của một nghệ sĩ trữ tình, đầy khát vọng, muốn biến những trang văn thành những tác phẩm yêu kiều và thách thức người đọc. Nguyễn Tuân đã miêu tả dòng sông Đà từ nhiều góc độ khác nhau, từ dữ dội và hung bạo đến bay bổng và trữ tình. Một trong những đoạn văn tâm đắc nhất trong tác phẩm của ông là miêu tả vẻ đẹp của dòng sông khi nó "tuôn dài, tuôn dài như một áng tóc trữ tình... cuồn cuộn mù khói núi Mèo đốt nương xuân." Đoạn văn này mang lại cho đọc giả những rung động tinh tế và nhẹ nhàng.

Nguyễn Tuân đã nhìn vào dòng sông Đà không chỉ như một phần của thiên nhiên mà còn như một con người, một tâm hồn nghệ sĩ. Ông đã tái hiện những cảm xúc tinh tế của một nghệ sĩ thông qua hình ảnh của con sông. Điều này thể hiện sự đa dạng và phong phú của tài năng nghệ thuật của Nguyễn Tuân. Tác phẩm của ông cũng phản ánh sự hiểu biết sâu rộng về nhiều lĩnh vực khác nhau, từ lịch sử đến hội họa, điêu khắc, võ thuật, điện ảnh và nhiều lĩnh vực khác. Sự linh hoạt trong việc sử dụng từ ngữ từ những lĩnh vực này đã làm cho dòng sông Đà được tái hiện rất trực quan và sâu sắc.

Cuối cùng, Nguyễn Tuân đã trở thành một thầy phù thủy của ngôn từ với khả năng biến đổi từng từ ngữ một thành những cảm xúc và hình ảnh mạnh mẽ. Ông đã sử dụng từ ngữ một cách linh hoạt để thể hiện cảm xúc của mình về dòng sông Đà và tạo ra những hình ảnh văn học độc đáo và đa dạng.

Xem thêm các bài văn mẫu hay khác:

TOP 40 Mở bài Người lái đò sông Đà (2024) SIÊU HAY

TOP 10 Bài văn phân tích đoạn 2 bài thơ Tây tiến (2024) SIÊU HAY

TOP 10 Bài văn phân tích khổ 3 bài thơ Tây tiến (2024) SIÊU HAY

TOP 20 Đoạn văn cảm nhận về bài tây tiến (2024) SIÊU HAY

TOP 15 Đoạn văn nêu cảm nhận về bài thơ Việt Bắc 8 câu đầu (2024) SIÊU HAY

TOP 10 Đoạn văn nêu cảm nhận về bài đò lèn (2024) SIÊU HAY

Bình luận (0)

Đăng nhập để có thể bình luận

Chưa có bình luận nào. Bạn hãy là người đầu tiên cho tôi biết ý kiến!