Dàn ý chi tiết nghị luận về lòng biết ơn thầy cô giáo
Dàn ý chi tiết nghị luận mẫu 1
1. Mở bài: Giới thiệu vấn đề cần nghị luận.
2. Thân bài:
- Giải thích về lòng biết ơn: Lòng biết ơn là sự trân trọng, ghi nhớ công lao của người khác dành cho mình.
- Nêu lí do tại sao phải biết ơn thầy cô:
Vì thầy cô là người:
Dạy dỗ, bảo ban chúng ta nên người
Truyền đạt những kiến thức bổ ích.
Luôn quan tâm, giúp đỡ để ta vững vàng hơn.
- Nêu một số cách để bày tỏ lòng biết ơn với thầy cô:
Ngoan ngoãn, lễ phép, có thái độ, ứng xử đúng đắn.
Tích cực rèn luyện trong học tập.
3. Kết bài: Khẳng định lại vấn đề nghị luận.
Dàn ý chi tiết nghị luận mẫu 2
I. Mở bài:
- Dẫn dắt vấn đề: Biết ơn là truyền thống quý báu của dân tộc ta.
- Nêu vấn đề: Biết ơn thầy cô giáo là một thái độ, tình cảm trong sáng và cao đẹp.
II. Thân bài:
1. Giải thích
- Biết ơn thầy cô giáo là thái độ sống, tình cảm tốt đẹp, đó là thái độ trân trọng, nhớ ơn công lao dạy dỗ của thầy cô với học sinh.
2. Tại sao lại phải biết ơn thầy cô giáo
- Thầy cô giáo như những người cha, người mẹ thứ 2 của ta. Nếu như cha mẹ có công sinh thành, dưỡng dục thì thầy cô giáo cũng có công dạy dỗ, giáo dục ta, giúp ta trở thành một người hoàn thiện về cả nhân cách lẫn trí tuệ.
- Thầy cô giáo truyền dạy cho ta những kiến thức khoa học phong phú, bổ ích, mang lại cho ta những bài học đạo đức, đạo lí làm người sâu sắc. Công lao to lớn đó là không thể phủ nhận và chối bỏ được.
- Biểu hiện của người có lòng biết ơn thầy cô giáo:
+ Ngoan ngoãn, lễ phép với thầy cô
+ Luôn chăm chỉ học tập, nghe lời thầy cô
+ Có thái độ yêu qúy, trân trọng những người thầy cô đã từng dạy mình.
+ Những người biết quý trọng, biết ơn thầy cô giáo sẽ được mọi người xung quanh và thầy cô yêu quý, quý mến lại.
3. Chúng ta phải làm gì để thể hiện lòng biết ơn với thầy cô giáo?
- Lòng biết ơn với thầy cô giáo không chỉ được thể hiện qua lời nói mà còn được thể hiện qua hành động:
+ Nói lời cảm ơn thầy cô.
+ Tự có ý thức học tập, rèn luyện thật tốt, không để phụ công dạy dỗ của thầy cô.
+ Luôn có thái độ, hành động đúng đắn với thầy cô.
- Để ghi nhớ công ơn giáo dục to lớn của những người thầy, người cô đang công tác trên mọi miền đất nước, cả nước đã chọn ngày 20/11 làm ngày Nhà giáo Việt Nam – ngày để học sinh gửi những lời chúc, những món quà tri ân đến thầy cô.
4. Mở rộng vấn đề
- Phê phán những người vô ơn, có thái độ và hành động không đúng với thầy cô, thậm chí còn có trường hợp học sinh đánh, chửi thầy cô ngay trên bục giảng.
- Bên cạnh đó, phê phán những phụ huynh, học sinh lợi dụng ngày Nhà giáo Việt Nam để biếu xén, đút lót thầy cô nhằm gian lận trong học tập. Quan trọng hơn đó là nhân cách của một bộ phận giáo viên đang dần bị tha hóa, chạy theo đồng tiền, dẫn đến những đổ nát trong giáo dục.
III. Kết bài:
- Khẳng định lại vấn đề: Lòng biết ơn thầy cô là truyền thống của dân tộc, cần được giữ gìn và phát huy.
- Liên hệ bản thân: Tự nhủ với bản thân sẽ luôn cố gắng trong học tập và rèn luyện đạo đức để không phụ công lao của thầy cô, cha mẹ.
Sơ đồ tư duy nghị luận về lòng biết ơn thầy cô giáo
Nghị luận về lòng biết ơn thầy cô giáo 200 chữ ngắn gọn nhất
Nghị luận về lòng biết ơn thầy cô giáo 200 chữ ngắn (Mẫu 1)
Mỗi thế hệ sinh ra, lớn lên và trưởng thành là nhờ có bàn tay chăm sóc, tình yêu thương ấp ủ của cha mẹ. Nhưng bên cạnh đó để hoàn thiện một con người lại không thể không nói đến công ơn dưỡng dạy của thầy cô, những người đã cho ta tình yêu thương lớn lao, vô bờ bến và nói đúng hơn là đã tiếp sức cho sự nghiệp của mỗi chúng ta sau này. “Không thầy đố mày làm nên”. Đúng vậy, câu nói ấy không sai, dù ngắn gọn nhưng thật nhiều ý nghĩa, đã ca ngợi công ơn của thầy cô giáo đối với học sinh và nhắc nhở người học sinh cần làm tròn bổn phận của mình .Ở nhà, chúng ta được sự giáo huấn của cha mẹ, còn đến trường thì được thầy cô truyền cho những đạo lý và hơn nữa là tri thức cần có ở mỗi con người. Đứng trên bục giảng thầy cô cũng lo lắm chứ! lo rằng học sinh có hiểu được hay không có tiếp thu những gì mình truyền đạt hay không? Những điều đó làm chúng ta càng thấy rõ hơn về tình yêu thương của thầy cô dành cho học sinh.Trải qua bao thế hệ, thì đạo đức và niềm tin của thầy cô đối với học sinh không bao giờ phai nhạt! Là học sinh chúng ta phải luôn ghi nhớ và trân trọng những công ơn to lớn ấy. Bởi xã hội dù tiến đến đâu thì con người ai ai cũng phải có lòng biết ơn đối với thầy cô giáo.
Nghị luận về lòng biết ơn thầy cô giáo 200 chữ ngắn (Mẫu 2)
Ông cha ta có câu: "Con ơi ghi nhớ lời này/ Công cha, nghĩa mẹ, công thầy chớ quên." Câu ca dao đã nhắc nhở chúng ta về truyền thống "tôn sư trọng đạo", tấm lòng biết ơn thầy cô giáo. Đây là một nét đẹp văn hóa của dân tộc ta. Lòng biết ơn thầy cô là sự ghi nhận những công lao, đóng góp của họ. Chính thầy cô là người đã giúp ta khai phá kho tàng kiến thức đồ sộ, quý báu. Bên cạnh cha mẹ, người thân, thầy cô cũng luôn là những người luôn quan tâm, yêu thương chúng ta hết mực. Bởi vậy, chúng ta cần phải thể hiện sự kính trọng, biết ơn đối với họ. Chúng ta có thể bày tỏ lòng tri ân của mình bằng cách không ngừng nỗ lực, học tập, trau dồi kinh nghiệm, tích lũy kiến thức. Đồng thời, tích cực tham gia vào các hoạt động tri ân thầy cô như ngày 20/11. Đây chính là cơ hội để mỗi thế hệ học sinh gửi lời cảm tạ chân thành, sâu sắc đến những người đã có công dạy dỗ mình. Dù rời xa mái trường thì thầy cô vẫn luôn là những người mà chúng ta nhớ đến đúng như lời nói của triết gia người Mỹ Sidney Hook: "Bất cứ ai khi nhớ đến hồi đi học đều nhớ đến các thầy cô giáo chứ không phải là các phương pháp hay kĩ thuật giảng dạy. Thầy cô chính là trái tim của hệ thống giáo dục.".
Nghị luận về lòng biết ơn thầy cô giáo 200 chữ ngắn (Mẫu 3)
Từ xa xưa, ông cha ta đã nhắc nhở con cháu phải biết "Tôn sư trọng đạo". Truyền thống tốt đẹp đó vẫn luôn được giữ gìn và phát huy tới tận hôm nay. Ngày nay, tiếp nối truyền thống quý báu ấy, chúng ta vẫn luôn thể hiện tấm lòng kính trọng tới thầy cô giáo - những người đang ngày ngày chèo lái con thuyền tri thức. Trước hết, biết ơn thầy cô chính là luôn trân trọng công ơn dạy dỗ, chỉ bảo của họ. Chúng ta cần gửi lời cảm ơn sâu sắc đến họ bởi thầy cô là người đã có công dạy dỗ, bảo ban chúng ta nên người. Họ luôn cố gắng truyền đạt những kiến thức, kinh nghiệm quý báu của mình cho học sinh. Dù vất vả, gian khó nhưng bằng tình yêu thương sâu sắc với học sinh và lòng nhiệt huyết với nghề, chưa bao giờ thầy cô ngừng quan tâm, chăm sóc và yêu thương chúng ta. Khi chúng ta tỏ lòng thành kính tới thầy cô, họ như được tiếp thêm động lực để tiếp tục công cuộc "trồng người" cao quý. Vì thế, là những học trò đang ngồi dưới mái trường, được thầy cô dìu dắt, thương yêu, chúng ta cần ngoan ngoãn, lễ phép và tích cực rèn luyện trong học tập. Có như vậy, thầy cô mới yên tâm, an lòng.
Nghị luận về lòng biết ơn thầy cô giáo chi tiết nhất
Nghị luận về lòng biết ơn thầy cô giáo (Mẫu 1)
Ông cha xưa đã từng có câu: “Tôn sư trọng đạo” để nói lên vấn đề biết ơn, kính trọng những người đã dạy dỗ mình. Xã hội hiện đại ngày càng phát triển, có những giá trị văn hóa truyền thống đã dần bị phai nhạt, nhưng truyền thống Tôn sư trọng đạo này cần phải được giữ gìn và phát huy.
Biết ơn là luôn ghi nhớ công ơn những người đã giúp đỡ ta trong những lúc khó khăn, hoạn nạn, giúp ta khôn lớn trưởng thành. Không chỉ ghi nhớ công lao mà phải luôn có ý thức sẽ báo đáp, đền ơn những người đã giúp đỡ mình. Biết ơn thầy cô giáo cũng vậy, nó được thể hiện bằng những hành động hết sức cụ thể như nghe lời, kính trọng thầy cô, chăm ngoan học giỏi để đạt thành tích cao hơn nữa trong học tập.
Biết ơn, kính trọng thầy cô là đạo lý truyền thống tốt đẹp của dân tộc, đã được lưu giữ hàng nghìn năm nay:
Muốn sang thì bắc cầu kiều
Muốn con hay chữ, phải yêu lấy thầy
Hay câu: Không thầy đố mày làm nên
Những câu tục ngữ đó đã có thấy tầm quan trọng của người thầy trong cuộc đời mỗi con người. Có ai khôn lớn trưởng thành, đạt được nhiều thành tựu rực rỡ mà phía sau không có một người thầy lỗi lạc tận tụy chỉ bảo. Có lẽ từ xưa đến nay chưa từng có một người nào như vậy. Thầy cô đem đến cho chúng ta biết bao bài học, từ cách tiếp thu tri thức, văn hóa cho đến dạy chúng ta cách ứng xử cho phải đạo, lễ phép. Thầy cô sát sao ta từng con chữ, bài học, mong cho chúng ta nên người. Thầy cô chính là người cha, người mẹ thứ hai của mỗi học trò.
Từ xưa đến nay có biết bao tấm gương tôn sư trọng đạo đã được lưu danh sử sách. Ví như Lê Văn Thịnh, nổi tiếng thông minh hoc giỏi, hiểu sâu biết rộng. Tuy đỗ đạt làm quan lớn trong triều, nhưng khi về thăm thầy vẫn nhất mực cung kính quanh tay, xưng con với thầy. Hay Phạm Sư Mạnh, học trò của Chu Văn An, học cũng là người học trò thông mình. Sau đỗ đạt làm quan Tham Chính khu Mật viện, rồi làm đến cả Hành khiển tả ty lang trung. Mặc dù chức sắc lớn, công việc bề bộn nhưng năm nào ông cũng sắp xếp thời gian về thăm thầy, cung kính khi đứng trước mặt thầy thầy đáng trọng Chu Văn An. Trong xã hội hiện đại, chúng ta không thể không nhắc đến thầy giáo Văn Như Cương, một người thầy đáng trọng, luôn được học trò yêu quý, khi thầy mất đã đem đến niềm tiếc thương vô hạn cho toàn thể học trò trong và ngoài trường.
Bên cạnh những học sinh có ý thức, hiểu được ý nghĩa của việc tôn trọng, biết ơn thầy cô thì vẫn có những học trò còn hỗn láo, có những hành động đáng chê trách như cãi. Chửi nhau, thậm chí là đánh thầy cô giáo. Đó là biểu hiện của sự suy đồi đạo đức và lối sống trong lớp trẻ. Nếu những hành động đó còn tiếp diễn, thì quả thật đáng lo ngại cho tương lai của nước nhà.
Biết ơn, kính trọng thầy cô là một nét đẹp trong văn hóa ứng xử. Thầy cô trao cho ta biết bao tri thức, bài học, bởi vậy kính trọng họ là điều tất yếu. Dù xã hội có thay đổi thế nào đi chăng nữa, chúng ta vẫn cần giữ gìn và phát huy truyền thống tốt đẹp này.
Nghị luận về lòng biết ơn thầy cô giáo (Mẫu 2)
Tôi nhớ có người đã từng nói: "Khi ta trân trọng và thể hiện lòng biết ơn cuộc sống, cuộc sống sẽ tươi sáng hơn và mang cho ta nhiều phúc lành". Lòng biết ơn vốn là một truyền thống văn hóa đẹp của dân tộc ta từ bao đời nay. Sống biết ơn là một phẩm chất cần có ở mỗi con người.
Chúng ta nhắc nhiều rằng con người cần có lòng biết ơn. Vậy lòng biết ơn là gì? Biết ơn là sự ghi nhớ và trân trọng những gì mình nhận được từ người khác. Lòng biết ơn là sự thể hiện sự biết ơn, lòng thành kính của mình đối với những thành quả do cha ông để lại, đối với những điều tốt đẹp người khác mang lại cho mình. Lòng biết ơn được coi như thước đo giá trị của con người.
Lòng biết ơn trở thành truyền thống văn hóa ăn sâu trong nhận thức của mỗi người dân Việt Nam. Trong kho tàng ca dao, tục ngữ dân tộc, ông cha ta đã nhắc nhở mỗi người về lòng biết ơn: "Uống nước nhớ nguồn", "Tôn sư trọng đạo", "Muốn sang thì bắc cầu kiều / Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy",... Lòng biết ơn được răn dạy từ thuở con người mới lọt lòng, ăn sâu vào tiềm thức và trở thành một lẽ sống cao đẹp của con người Việt Nam, mang bản sắc của Việt Nam. Lòng biết ơn trở thành chuẩn mực đạo đức của con người Việt Nam.
Khi có lòng biết ơn, con người biết ghi nhớ và trân trọng những gì người khác mang lại cho mình. Họ luôn biết gìn giữ và phát huy những giá trị ấy trong cuộc sống. Trong xã hội, lòng biết ơn được biểu hiện bằng những nghĩa cử cao đẹp. Tục thờ cúng ông bà tổ tiên ở Việt Nam thể hiện lòng biết ơn sâu sắc của con cháu đối với các bậc sinh thành đã có công dưỡng dục chúng ta nên người. Để có được cuộc sống tự do, hòa bình như ngày hôm nay, biết bao những người anh hùng đã ngã xuống quyết tử cho tổ quốc quyết sinh. Chính vì vậy, hằng năm 27/7 trở thành ngày lễ trọng đại tri ân các anh hùng, thương binh, liệt sĩ đã anh dũng hi sinh thân mình bảo vệ và giữ gìn độc lập chủ quyền dân tộc. Trong cuộc đời mỗi chúng ta được thầy cô dạy dỗ những điều hay lẽ phải, chúng ta có đủ đầy hành trang bước vào đời. Và ngày 20/11 hằng năm trở thành dịp để các em học sinh và phụ huynh thể hiện sâu sắc lòng biết ơn những người thầy đã hết lòng giáo dục các em nên người.
Chúng ta thử tưởng tượng một ngày nếu xã hội này, con người không còn tồn tại lòng biết ơn, họ chỉ mải chạy theo những xa hoa, hào nhoáng mà đánh mất giá trị con người. Không có lòng biết ơn, con người ta trở nên sống ích kỉ, sống thờ ơ, sống nhạt, sống lạnh lùng với cuộc đời, với con người. Nó như con rắn độc cứ luồn lách, luồn lách, bào mòn nhân cách con người, biến con người trở thành kẻ vong ân bội nghĩa.
Lòng biết ơn là một đức tính cần có ở mỗi con người. Chúng ta cần sống có lòng biết ơn, biết kế thừa thành quả lao động của các thế hệ đi trước, lĩnh hội các giá trị do người khác mang lại cho mình. Sống có lòng biết là lối sống tình nghĩa, là nét đẹp mà Việt Nam luôn tự hào với bạn bè quốc tế. Lòng biết ơn trở thành chuẩn mực nền tảng của đạo đức con người. Sống có lòng biết ơn là lối sống lành mạnh, tích cực trong đời sống của chúng ta. Người sống có lòng biết ơn luôn được người khác yêu mến, trân trọng và giúp đỡ trong cuộc sống.
Thật đáng buồn khi trong xã hội hôm nay vẫn còn tồn tại những kiểu người sống vô ơn, bội bạc, "ăn cháo đá bát". Họ sống cá nhân, ích kỉ, chỉ biết nhận lấy mà không biết ơn. Họ thậm chí chà đạp lên các thành quả lao động do người khác để lại. Hiểu được thực trạng đáng buồn ấy, chúng ta càng cần phải tạo lập cho mình có lòng biết ơn. Hãy biết ơn và tôn vinh những điều tốt đẹp trong cuộc sống. Trước hết là biết ơn ông bà, cha mẹ, thầy cô giáo đã không quản khó nhọc nuôi dạy chúng ta nên người. Biết nói lời cảm ơn khi nhận một điều tốt đẹp từ người khác. Mỗi người hãy tích cực tham gia các hoạt động đền ơn đáp nghĩa trong xã hội, thường xuyên thể hiện sâu sắc lòng biết ơn của bản thân đối với những người đã tạo dựng ra các thành quả lao động trong xã hội, mang lại cuộc sống ấm no hạnh phúc. Mỗi học sinh ngồi trên ghế nhà trường cần phấn đấu học tập tốt, rèn luyện nhân cách, nhân phẩm để trở thành người hữu ích mai này đem sức mình xây dựng quê hương đất nước.
Lòng biết ơn không chỉ là đức tính đẹp của con người mà còn là ngọn nguồn của mọi đức tính tốt đẹp khác. Hãy sống biết ơn với những con người cho ta có cuộc sống hôm nay, vì nếu không có họ, liệu bây giờ ta sẽ ra sao?
Nghị luận về lòng biết ơn thầy cô giáo (Mẫu 3)
Trong xã hội mà nền kinh tế tri thức phát triển mạnh mẽ như ngày nay thì việc học là rất quan trọng. Do đó chúng ta phải đến trường ở đó các thầy cô giáo sẽ truyền thụ cho ta những kiến thức vô cùng bổ ích và thành công của ta hôm nay chính là nhờ phần lớn công lao dạy dỗ của các thầy các cô. Chúng ta cần phải biết ơn họ.
Thời xưa cụ Chu Văn An đã mở lớp dạy học tại quê nhà. Và nhiều người trong số những học trò cũ đã làm đến những chức quan quan trọng trong triều đình. Phạm Sự Mạnh là một học trò như thế, tuy đã là quan đầu triều nhưng ông vẫn tỏ thái độ vô cùng kính trọng người thầy cũ của mình. Đến nhà thăm cụ, ông chỉ đứng từ xa vái chào, vào trong nhà cũng không dám ngồi cùng sập với cụ, chỉ xin ngồi bậc dưới. Ông trả lời đầy đủ những câu hỏi của thầy, hỏi thăm sức khỏe của thầy như một người học trò bình thường. Tấm lòng thật đáng quý biết bao! Thời nay học sinh chúng ta cũng có vô vàn cách để biểu lộ lòng biết ơn của mình đối với các thầy cô giáo: tham gia văn nghệ chào mừng 20-11; thi đua giành nhiều hoa điểm tốt, đến thăm, chúc sức khỏe các thầy cô. Biết ơn những người đã dạy dỗ mình là một hành động đẹp rất nên làm. Đó là việc làm của một người học sinh ngoan, biết phát huy tốt truyền thống tốt đẹp của dân tộc ta.
Ăn quả nhớ kẻ trồng cây
Ăn khoai nhớ kẻ cho dây mà trồng.
Nếu không có các thầy các cô dạy dỗ chúng ta, truyền cho chúng ta những kiến thức bổ ích thì chắc gì chúng ta đã đạt được thành công như ngày hôm nay; chắc gì chúng ta đã thành đạt, kiếm nhiều tiền để nuôi sống gia đình và làm lợi cho đất nước. Do vậy ai ai cũng cần phải có lòng biết ơn thầy cô giáo.
Ấy thế mà lại có những học sinh vô ý thức, vô văn hóa, chẳng coi thầy cô ra gì. Những học sinh đó học thì kém lại hay nghịch dại, làm thầy cô và bố mẹ phiền lòng. Thậm chí còn mắng, chửi thầy cô khi bị điểm kém hay hạ hạnh kiểm. Đánh trách thay! Chúng ta có rất nhiều cách để tỏ lòng biết ơn những người đã có công dạy dỗ mình: ngồi trong lớp chỉ cần các bạn chú ý nghe giảng tức là đã tỏ lòng biết ơn rồi đấy. Học thật giỏi, giành được nhiều điểm chín, mười chính là cách đền ơn các thầy các cô tốt nhất của chúng ta. Ngoài ra vào ngày 20-11, 8-3, tết cổ truyền, học sinh có thể họp nhau lại cùng đến nhà thầy cô, thầy cô vui mà chúng ta cũng được coi là học sinh ngoan, có nghĩa biết đền ơn. Người ta nói:
Qua sông thì bắc cầu kiều
Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy.
Thật vậy! Cứ giả sử xã hội này mà không có nghề dạy học thì không biết nó sẽ trì trệ và kém phát triển đến thế nào! Vậy thì ngay từ bây giờ, chúng ta hãy tỏ ra là những người học trò ngoan bằng cách tỏ lòng biết ơn các thầy, các cô của mình. Họ xứng đáng được chúng ta đời đời nhớ ơn và kính trọng!
Nghị luận về lòng biết ơn thầy cô giáo (Mẫu 4)
Cả tuổi thơ con được đắp đầy bởi những câu hát à ơi dịu mát, những bài học làm người sâu sắc nhẹ nhàng của mẹ, của bà. Những câu hát ấy, những mẩu chuyện câu thơ, câu ca dao ấy dần nhen nhóm trong tâm hồn và trí óc non nớt của con bài học tình yêu thương con người, triết lý cuộc sống. Muốn sang thì bắc cầu kiều, muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy. Là người học trò, chúng ta phải biết ơn thầy cô giáo.
Có thể nói rằng, lòng biết ơn là một khái niệm được nhen nhói trong mỗi tâm hồn con người từ rất lâu, từ khi còn nhỏ. Lòng biết ơn là hiểu sâu sắc và ghi nhớ công lao của người khác đối với mình, bản thân phải bày tỏ lòng biết ơn người đã cứu giúp mình qua cơn nguy biến. Có lúc ta biết ơn cuộc sống:
"Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy.
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương”
Ta biết ơn cha mẹ, bạn bè:
"Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ mẹ kính cha…”
Nhưng đối với học sinh từng cắp sách tới trường, lòng biết ơn thầy cô sâu sắc, đậm đà hơn bao giờ hết. Chúng ta từng thể hiện lòng biết ơn ấy bằng cách ghi nhớ, khắc sâu công ơn người thầy dìu dắt, dạy bảo học trò trong công tác giáo dục. Ta khẳng định một điều rằng, lòng biết ơn thầy cô là đức tính mà mỗi con người cần phải có.
Vì sao chúng ta phải biết ơn thầy cô giáo? Đó là bởi thầy cô là người cho chúng ta nguồn ánh sáng của tri thức, văn hóa. Mặt trời mọc rồi lặn, mặt trăng tròn rồi khuyết nhưng ánh sáng mà người thầy rọi vào ta sẽ mãi trong cuộc đời. Quả thực, thầy cô nâng đỡ, dìu dắt học trò từng bước trên con đường tri thức. Những kiến thức thầy cô truyền thụ sẽ dày theo năm tháng, giúp ta thông thái, được khai phá để trở thành con người văn minh trong xã hội. Hơn thế, thầy cô là người cha, người mẹ thứ hai trong cuộc đời mỗi người. Trong khi cho ta tri thức, thầy cô còn thay cha mẹ dạy bảo ta, luyện cho ta những bài học làm người. Qua bài học tính nhân văn, cách ứng xử, triết lý cuộc đời, thầy cô ở bên ta giáo dục ta trở thành người có tri thức, có văn hóa đạo đức. Bên cạnh đó, thầy cô luôn dành tình cảm yêu thương, bồi đắp tâm hồn ta, thắp sáng ước mơ, vẽ ra cho học trò con đường đi tới tương lai. Người thầy, người cô không chỉ chỉ cho học trò con đường đi mà còn khích lệ ý chí phấn đấu để thực hiện hoài bão, mục đích, ước mơ. Nhờ vào những giáo dục của thầy cô mà ta thành công, trưởng thành trong cuộc sống. Nếu không có thầy cô chỉ bảo, dạy dỗ thì có rất nhiều người không thể thành công trong cuộc sống “Không thầy đố mày làm nên”. Không chỉ vậy, truyền thống tôn sư trọng đạo của con người Việt Nam là truyền thống có từ lâu đời, mỗi cá nhân là một mắt xích phát huy truyền thống ấy. Biết ơn thầy cô cũng chính là biểu hiện của người có văn hóa, văn minh, mọi người yêu quý, kính trọng.
Và học trò chúng ta đã và đang làm gì để bày tỏ lòng biết ơn thầy cô? Lòng biết ơn xưa biểu hiện ở thái độ tôn trọng với thầy. Một ví dụ điển hình là Phạm Sư Mạnh. Ông là một quan đầu triều, quan cao chức lớn. Nhưng khi đến nhà thăm cụ Chu Văn An, thầy giáo cũ. Ông chỉ đứng từ xa vái chào, vào trong nhà cũng không dám ngồi cùng sập với cụ, chỉ xin ngồi bậc dưới. Ông trả lời đầy đủ câu hỏi của thầy, hỏi thăm sức khỏe của thầy như một học trò bình thường. Thật đáng quý biết bao, trở lại thời nay. Lòng biết ơn được biểu hiện qua nhiều hình thức đa dạng, trở thành lễ tri ân mang tính chất rộng lớn toàn xã hội. Điều đó thể hiện trong ngày 20/11 hàng năm. Học sinh tham gia văn nghệ chào mừng ngày 20-11, thi đua dành nhiều hoa điểm tốt, đến thăm hỏi, chúc sức khỏe thầy cô. Dù mọi thời đại, biết ơn người đã dạy dỗ mình là một hành động đẹp nên làm. Đó chính là việc làm của một học sinh ngoan, biết phát huy truyền thống của dân tộc ta một cách đúng đắn.
Bởi vậy, chúng ta cần có những hành động phê phán, lên án những biểu hiện sai trái, vô lễ, hỗn láo với thầy cô của những học sinh vô ý thức vô văn hóa, chẳng coi thầy cô ra gì. Những học sinh đó đi học thì kém cỏi, về nhà hỗn xược với cha mẹ thật đáng trách thay. Và để tỏ lòng biết ơn thầy cô giáo chúng ta chỉ cần ngồi trong lớp nghe giảng không làm việc riêng, làm bài tập, ôn bài, thuộc bài đầy đủ để dành những điểm chín, điểm mười tặng thầy cô. Ngoài ra, vào ngày 20-11, 8-3, tết nguyên đán học sinh có thể đến thăm gửi quà hỏi thăm sức khỏe thầy cô. Nhờ vậy thầy cô rất vui lòng.
Rõ ràng, thầy cô là một trong những con người quan trọng trong cuộc sống. Ánh sáng người thầy, người cô rọi vào ta sẽ còn mãi. Để mỗi chúng ta biết khắc sâu công ơn dạy dỗ để rồi trưởng thành vững bước trên con đường đời.
Nghị luận về lòng biết ơn thầy cô giáo (Mẫu 5)
Từ xưa tới nay truyền thống tôn sư trọng đạo đã được lưu truyền qua biết bao thế hệ, đó là một đức tính vô cùng đẹp của dân ta, là cách thể hiện đạo đức của người học sinh với những người thầy, người cô có công ơn dạy dỗ ta nên người, từ đó mà câu nói “Học trò phải biết kính yêu và biết ơn thầy cô”.
Thật vậy, kính yêu và biết ơn thầy cô đã là những đức tính mà người học sinh phải có được, trước tiên là sự kính yêu. Học sinh cần biết kính yêu những người thầy, người cô của mình, những người đã dùng cả cuộc đời để dạy cho ta biết đâu là lẽ phải, người thầy người cô không phải cha mẹ sinh thành ra ta nhưng thầy cô được coi là cha mẹ thứ hai của bất kì người học sinh nào, cha mẹ cho ta cơm ăn áo mặc thì thầy cô mang đến cho ta tri thức, cho ta kinh nghiệm, lẽ sống, những bài học quý giá, cha mẹ dắt ta tập bước đi trên đôi chân nhỏ bé thì thầy cô dắt ta bước đi trên con đường vươn tới thành công trong tương lai. Những con người đó vẫn thầm lặng dạy dỗ, không phân biệt, đào tạo những con người dù giàu sang hay nghèo khó, những người nghịch ngợm phá phách đều từ đó mà nên người. Khi đã học được sự kính yêu thầy cô của mình thì mỗi người cần học cách biết ơn tới những gì mà thầy cô đã làm cho mình, những con người đó cứ thầm lặng với công việc của mình, truyền đạt kiến thức một cách tâm huyết nhất tới những người học trò, người thầy người cô đó cứ miệt mài chèo lái con đò, chở biết bao thế hệ học sinh tới với bến bờ của tri thức mà quên đi bản thân mình, quên đi những mệt mỏi, áp lực để cho thế hệ trẻ trang bị đầy đủ tri thức bước vào cuộc sống.
Kính yêu và biết ơn cần được thể hiện bằng hành động chứ không phải bằng lời nói. Những người thầy người cô tâm huyết với nghề, yêu thương học sinh của mình sẽ chẳng bao giờ nghĩ tới việc học sinh sẽ phải làm gì để trả ơn, chẳng bao giờ yêu cầu học sinh phải báo đáp công ơn của mình nhưng đối với những người học sinh cần phải nhận thức được công ơn to lớn đó. Hành động biết ơn đó chỉ cần thể hiện qua tình cảm thầy trò, chỉ là những ngày học sinh trở lại mái trường xưa, tới thăm thầy cô vào những ngày lễ biết ơn, chẳng cần vật chất xa hoa bởi vật chất không thể đo được thứ tình cảm thiêng liêng đó. Bông hoa trên tay, nụ cười trên môi, những lời hỏi thăm, những câu chuyện không bao giờ cũ, tất cả những thứ đó tuy giản dị nhưng vô cùng đắt giá, chỉ với bấy nhiêu đó cũng đủ thể hiện tình cảm của những người học sinh đối với thầy cô của mình.
Ngoài ra đối với những bạn học sinh còn đang ngồi trên ghế nhà trường có rất nhiều cách thể hiện sự kính yêu và biết ơn đến thầy cô của mình. Đơn giản cho vấn đề đó là tập trung lắng nghe thầy cô giảng bài trong các tiết học, điều đó giúp những người thầy người cô có một tiết dạy hiệu quả chỉ tập trung vào giảng dạy chứ không phải gào thét, nhắc nhở. Cố gắng thi đua học tập lao động thật tốt để không phụ công ơn thầy cô tin tưởng giảng dạy. Người xưa đã có câu “Một chữ là thầy, nửa chữ cũng là thầy” hay “Không thầy đố mày làm nên” qua đó cho thấy được vai trò to lớn mà thầy cô đem và giáo dục thế hệ học sinh cách biết ơn tới thầy cô của mình. Ấy thế mà bên cạnh những học sinh chăm ngoan đó thì còn một đại bộ phận những học sinh cảm thấy chán ghét một số bộ môn mà mình đang học, lười học và đổ lỗi cho việc thầy cô dạy không hiểu, không có hứng thú với những môn xã hội, đặc biệt là còn bỏ học, trốn học vì ham chơi đặc biệt hơn là những học sinh tỏ thái độ vô lễ với chính người thầy người cô của mình khi được nhắc nhở về những lỗi mà mình đã vi phạm, chống đối với những gì thầy cô đưa ra, đây là điều rất đáng buồn cho một số học sinh trong thời điểm hiện nay.
Để xã hội ngày càng phát triển, đất nước đi lên hơn nữa thì vai trò của thầy cô là vô cùng quan trọng, là những người tạo bàn đạp cho những búp măng non vươn cao hơn, vươn xa ra cả thế giới, là người học sinh cần biết kính yêu và biết hơn những người thầy người cô của mình dù sau này có thành đạt tới đâu.
Nghị luận về lòng biết ơn thầy cô giáo (Mẫu 6)
Dân tộc Việt Nam vốn có truyền thống đạo lý vô cùng tốt đẹp. Trong truyền thống đạo lý đó, chữ nhân được đặt lên hàng đầu. Một khía cạnh nhân nghĩa là lòng biết ơn. Trong cuộc sống này, chúng ta hằng ngày phải chịu ơn biết bao nhiêu người. Từ bát cơm ta ăn, từ hình hài ta có rồi đến cuộc sống tinh thần từ đâu ta có? Phải chăng là do quả của biết bao con người từ nông dân vất vả một nắng hai sương, từ sự tần tảo hi sinh của cha mẹ và gần ta nhất là sự tận tụy hết lòng của thầy cô.
“Nhất tự vi sư. Bán tự vi sư”, “Không có thầy đố mày làm nên” là những lời khuyên sâu sắc của cha ông nhắc nhở chúng ta ghi nhớ công ơn thầy cô. Thầy cô giáo có vai trò rất to lớn trong sự thành đạt của học sinh. Thầy cô là bậc đàn anh đi trước, là người có trình độ hiểu biết cao, có khả năng sư phạm dạy học cho học sinh những kiến thức cơ bản phong phú, bao điều hay lẽ phải, hướng dẫn cho học sinh từng bước đi lên vững chắc. Đằng sau một học trò giỏi là một người thầy giỏi. Bởi thế, khi đạt được thành công trong cuộc sống, chúng ta phải ghi nhớ công ơn họ.
Vai trò và trách nhiệm của thầy cô rất to lớn. Không chỉ cung cấp kiến thức, thầy cô còn dạy bảo ta nên người toàn diện. Thầy cô là người cha, người mẹ thứ hai của mỗi con người. Thầy cô đã tốn rất nhiều công sức, những lời truyền đạt và cả tấm lòng của thầy cô dành cho học sinh. Biết ơn thầy cô nghĩa là chân thành ghi nhận công lao ấy.
Có biết ơn thầy cô người học sinh mới thực hiện đúng nhân cách làm người, thực hiện đúng đạo lý muôn đời của dân tộc “Tôn sư trọng đạo”. Chính lòng biết ơn làm tăng thêm vẻ đẹp nhân cách ở con người, mang lại cho ta niềm tin tưởng vào cuộc sống mà phấn đấu tiến lên phía trước.
Chúng ta phải xem đó là bổn phận và trách nhiệm của người học sinh. Đó là bổn phận của kẻ “Ăn quả nhớ người trồng cây”. Cho nên ngay từ khi bước vào ghế nhà trường, học sinh đã được dạy “Tiên học lễ, hậu học văn”
Dù đó là cái lễ, là gốc, là nền, là yếu tố nhân cách cơ bản của người được rèn dạy từ những bước đi chập chững đầu đời nhưng mấy ai hiểu được. Ngày nay, điều đáng sợ là lòng tôn kính thầy cô đã có nhiều biểu hiện xấu. Vẫn còn biết bao học sinh quên đi cái lễ ấy. Họ tự hào về vốn kiến thức nhỏ bé của mình mà phủ nhận công của thầy cô, hạ thấp vai trò của thầy cô. Nhiều hiện tượng đáng buồn, học trò lại đứng ngang nhiên cãi lại thầy cô, dám làm những điều hạ thấp nhân phẩm của thầy cô như báo chí đã phê phán. Thử hỏi có xã hội, đất nước nào trên thế giới này lại không xem đạo đức lễ giáo là nền tảng giá trị cơ bản.
Chúng ta cần phải ra sức chống lại và loại trừ cái xấu đang phát triển. Chúng ta cần phải tìm hiểu lý do nào dẫn đến hiện tượng ấy? Đó chính là những sách báo, phim ảnh xấu đang len lỏi dần để đầu độc tư tưởng vốn trong sáng của người học sinh để tạo ra khuynh hướng bạo lực đối với thầy cô.
Ngoài việc học ở thầy cô, người học sinh có thể học ở bạn bè, ở những người xung quanh, ở cuộc sống, ở những tiến bộ văn minh trong xã hội. Nhưng chúng ta cũng phải luôn xác định vai trò của thầy cô vẫn là quyết định. Bạn bè, xã hội chỉ đóng vai trò hỗ trợ tiếp sức. Vì thế, chúng ta phải phải luôn quý trọng tấm lòng của thầy cô dành cho học sinh.
Cho dù xã hội có phát triển đến đâu, nền khoa học kỹ thuật có tiến bộ cách mấy thì đạo đức vẫn là cơ sở để phát triển tài năng xây dựng một xã hội văn minh, giàu đẹp. Chúng ta phải luôn khẳng định trọng thầy, biết ơn thầy cô là một những chuẩn mực đạo đức tốt đẹp của người học sinh.
Người có tài mà không có đức không những là người vô dụng như Bác Hồ đã nói mà còn có thể gây hại cho xã hội và đất nước. Để sống có lòng biết ơn, biết trân trọng những thành quả lao động của người khác không có gì khác ngoài phải biết sống chân thành, sống vì người khác, hăng say học tập, bồi dưỡng nhân phẩm từng ngày, xây dựng ước mơ, khát vọng cao đẹp, hướng đến tương lai.
Biết ơn thầy cô là một trong việc học lễ. Việc học lễ là việc của một đời người. Đừng nghĩ đơn giản rằng, tôi chỉ trọng thầy, khi thầy dạy bảo tôi nên người. Có thành đạt, tôi mới nhớ ơn thầy.
Chúng ta phải luôn biết kính trọng thầy, biết ơn thầy dạy dỗ: học thật tốt, thành đạt trong cuộc đời là cách thể hiện lòng biết ơn thiết thực nhất. Một lời nói lễ phép, một câu chào, một cái cúi đầu, vâng dạ của người học sinh… đủ làm thầy cô thấy ấm lòng.
Thầy cô là người đưa đò đến bến. Khi trưởng thành và thành đạt, một lúc nào đó hãy nhớ về thầy cô. Đó cũng là một trong những biểu hiện của lòng biết ơn. Bởi thế, cần phê phán những hành động việc làm đi ngược lại với truyền thống đạo lý của dân tộc ta.
“Muốn sang phải bắc cầu Kiều. Muốn con hay chữ phải yêu kính thầy”. Con đường đến với tri thức là con đường gập ghềnh, gian nan. Trên con đường ấy thầy là người chỉ lối, là người đồng hành quan trọng biết bao đối với mỗi chúng ta. Muốn nên người, chúng ta phải có thái độ tôn kính và biết ơn thầy cô giáo của mình.
Nghị luận về lòng biết ơn thầy cô giáo (Mẫu 7)
Từ xa xưa ông cha ta có câu “Ăn quả nhớ kẻ trồng cây” hay “Uống nước nhớ nguồn”. Đó đều là những lời đúc rút kinh nghiệm, là bài học quý báu mà ông cha ta để lại cho con cháu. Thật vậy, lòng biết ơn luôn là thái độ sống cần phải nâng niu và trân trọng. Nó sẽ giúp ta trở thành người có ích hơn trong cuộc sống này.
Lòng biết ơn là ghi nhớ và trân trọng những gì có giá trị mà mình nhận được từ người khác. Lòng biết ơn sẽ đánh giá được nhân cách của mỗi con người, là thước đo giá trị của chúng ta. Biết ơn những người đã giúp đỡ mình, ghi nhận sự giúp đỡ ấy chính là ta đã trân trọng họ. Còn gì hạnh phúc hơn khi được người khác trân trọng mình. Hãy sống có lòng biết ơn để được mọi người yêu quý và kính trọng.
Là một người cháu, người con trong gia đình thì biết ơn tổ tiên, ông bà, cha mẹ cũng là đạo lí. Tục thờ cúng ông bà, tổ tiên cũng chính là thể hiện lòng biết ơn của con cháu với bậc sinh thành đã có công dưỡng dục chúng ta nên người. Chúng ta phải biết lễ phép với ông bà, cha mẹ. Đó là một nét đẹp văn hóa mà ít dân tộc nào có được.
Hay ngày 22/7 hằng năm những người lính họ đã đã trở thành ngày tưởng nhớ, tri ân các anh hùng, thương binh, liệt sĩ vì họ đã hi sinh cả tuổi thanh xuân, tuổi trẻ, hay cả tính mạng mình để bảo vệ nền độc lập tự do của dân tộc. Là thế hệ trẻ chúng ta không chỉ học tập mà cũng phải bảo vệ, giữ gìn nền độc lập mà khó khăn mới có được như ngày hôm nay. Chính vì thế mà để thể hiện lòng biết ơn thì mỗi chúng ta có thể đến quét dọn nghĩa trang liệt sĩ, cắt cỏ để nơi đây mãi sạch sẽ. Và truyền thống ấy đã được duy trì và phát huy trong mấy chục năm qua và ngày càng trở nên lớn mạnh.
Và còn cả những người mẹ Việt Nam anh hùng khi họ đã phải hi sinh người chồng, người con của mình để bảo vệ độc lập tự do cho dân tộc. Những người phụ nữ ấy đã phải chịu đựng rất nhiều khó khăn của cuộc sống, phải trải qua cảm giác sống cô đơn lẻ bóng một mình. Vì thế mà chúng ta phải biết ơn họ bằng cách đến quét dọn nhà cửa, nói chuyện với mẹ để mẹ vơi đi nỗi cô đơn.
Lòng biết ơn của thế hệ học trò với công ơn dưỡng dục của thầy cô:
“Muốn sang thì bắt cầu kiều
Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy.”
Đó là những lời dạy dỗ mà ông cha ta dành cho chúng ta. Thầy cô là những người đã hi sinh rất nhiều cho học trò của mình, dạy học bằng tất cả tình yêu và nhiệt huyết. Chính vì thế là học sinh ta phải lễ phép, chăm chỉ học hành để không phụ công của các thầy cô dành cho mình.
Lòng biết ơn sẽ giúp con người ta trưởng thành hơn, biết trân trọng những người xung quanh ta và những gì ta đang có. Mỗi người cần có cho mình lòng biết ơn người khác, biết sống vì người.
Cuộc sống ngày nay thì ngày càng trở nên bận rộn, mỗi chúng ta đều dần dần quên đi việc phải biết ơn người khác. Lòng biết ơn có ý nghĩa vô cùng quan trọng trong cuộc sống này. “Hãy biết ơn những gì đang có và bạn sẽ nhận được nhiều hơn. Nếu luôn luôn chỉ nhìn thấy những gì mình không có thì bạn sẽ không bao giờ có đủ được”.-Oprah Winfrey. Hay “Hãy để sự biết ơn làm gối để bạn quỳ lên nói lời cầu nguyện hàng đêm. Và hãy để đức tin làm cầu để đưa giúp bạn đi khỏi cái xấu đến với cái tốt”.-Maya Anglou.
Và thế hệ trẻ cần có những hành động không cần phô trương bởi lòng biết ơn xuất phát từ tấm lòng của mỗi con người. Thường xuyên thể hiện lòng biết ơn với những người đã tạo ra thành quả lao động. Trân trọng các giá trị văn hóa vật thể và phi vật thể mà cha ông ta để lại. Không ngừng bảo tồn và phát huy các giá trị truyền thống ấy trong thời đại mới, phải phấn đấu rèn luyện nhân cách tốt để trở thành người có ích trong xã hội. Chúng ta cần lên án những người không có lòng biết ơn, vô ơn, ăn cháo đá bát… trong xã hội hiện hay. Là một người trẻ hãy sống sao cho có ý nghĩa.
Là một người trẻ trong xã hội đang ngày càng phát triển chúng ta càng cần có trong mình lòng biết ơn. Hãy biết trân trọng những gì chúng ta đang có và biết ơn về điều đấy bởi lòng biết ơn sẽ dạy cho ta có một nhân cách tốt, có cách ứng xử cao đẹp.
Nghị luận về lòng biết ơn thầy cô giáo (Mẫu 8)
Từ khi mở mắt chào đón cuộc đời, tôi đã cảm nhận được tình cảm thiêng liêng vô giá của cha, của mẹ. Năm tháng qua đi, những tình thương ấy nuôi nấng tôi nên người và lúc ấy, tôi tưởng rằng trong cuộc đòi này chỉ có cha mẹ là những người dành cho mình tình yêu thương cao đẹp nhất. Nhưng không, từ khi hòa nhập với xã hội và nhất là từ khi chập chững bước vào môi trường học tập, tôi mới biết trong cuộc này, những người đồng hành cùng tôi trong suốt một quãng đời không chỉ có cha mẹ, mà còn có những người thầy, người cô.
Phải, thầy cô đã dìu dắt tôi từ những năm đầu tiên của cuộc đời đi học. Thầy cô đã chắp cánh ước mơ, hoài bão tươi đẹp về tương lai, đã cho tôi những giấc mơ về sự thành đạt, về công danh, sự nghiệp và cả niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống. Phải chăng những điều hay lẽ phải, những nét đẹp trong tâm hồn của mỗi con người đều được khơi nguồn từ tay những người hướng đạo. Vâng, họ đã dành một phần cuộc đời mình để trau chuốt, dẫn dắt người học sinh từng bước đi trên con đường còn bao chông gai phía trước.
Đã có ai đó nói rằng: “Nghề giáo như nghề chèo đò, phải đưa những con đò đến được bờ bên kia.’’ Thật đúng như vậy. Để làm tròn sứ mệnh cao cả của mình, “người đưa đò’’ phải cố gắng giữ làm sao cho đò được vững chắc. Mà có ai biết được rằng, trong suốt chặng đường ấy, họ phải vượt qua bao nhiêu gian nan vất vả. Phải, “người đưa đò” phải dùng hết sức lực của bản thân để chống chọi những khi có “mưa to”, “gió lớn”. Rồi khi đã đưa được khách qua sông, “ người đưa đò” lại quay về bến bên kia để tiếp tục thực hiện sứ mệnh cao cả ấy. Và cứ thế, cứ thế, những người thầy đã dành cả cuộc đời để dạy dỗ cho tất cả những đứa con thân yêu của họ, không quản khó khăn, mệt mỏi. Cho dù phải thức khuya để miệt mài soạn giáo án, cho dù ngày qua ngày họ chỉ mãi lặp đi lặp lại những công thức, những bài giảng hàng nghìn, hàng vạn lần nhưng họ vẫn không buồn chán, bởi vì trong trái tim họ chỉ có duy nhất một khát khao - uốn nắn, dạy dỗ lớp trẻ hôm nay thành người.
Thầy cô không chỉ hi sinh công sức và thời gian của mình mà còn dành trọn cả tình yêu thương và sự bảo bọc cho những đứa trẻ non nớt vẫn còn bỡ ngỡ trước cái xã hội rộng lớn này. Những đứa trẻ ấy ngơ ngác nhìn ra cuộc đời với sự dẫn dắt và tình yêu thương của thầy, của cô. Vâng, thầy cô đã truyền cho tôi niềm tin và nghị lực để tôi có đủ sức mạnh và lòng tin, chạm lấy những ước mơ, khát vọng và biến chúng thành hiện thực. Thầy cô đã tận tụy, đã dồn tất cả công sức vào bài giảng, làm chúng thêm sinh động để dễ dàng ăn sâu vào tâm trí của từng học sinh.
Nếu như không có lòng yêu thương dành cho học sinh của mình, thì liệu họ có tận tình, hi sinh nhiều như vậy được không? Phải, công việc hằng ngày của những người thầy, người cô xuât phát từ trái tim yêu thương của người cha, người mẹ dành cho chính đứa con ruột thịt của mình. Tình yêu ấy luôn cháy bỏng trong tim mỗi người thầy, người cô, sẵn sàng sưởi ấm những sinh linh bé nhỏ vẫn còn chập chững bước đi trên đường đời.
Bánh xe thời gian cứ quay lặng lẽ, chúng tôi dần trưởng thành sau mỗi bài học, sau những buổi đứng lớp của các thầy các cô. Nhớ lắm tà áo dài thướt tha của cô, dáng đi nghiêm trang mà thân thiện của thầy. Nhớ lắm những bài học làm người, những tri thức khoa học mà mấy năm qua tôi được học nằm lòng. Một năm qua đi, chúng tôi lại phải chào tạm biệt những người thầy, người cô để bước tiếp sang lớp mới, học thêm những bài học mới. Lòng chúng tôi lại bồi hồi khi nhìn thấy hình bóng thân yêu của những người thầy người cô mà xưa kia đã giảng dạy chúng tôi bằng một tấm lòng tận tụy. Những nỗi vất vả, nhọc nhằn của những người làm nghề giáo, giờ đây được đền đáp bằng những bó hoa, những lời chúc vô cùng ý nghĩa của chính người học trò mà xưa kia mình đã dạy dỗ, bảo ban. Trên khuôn mặt của họ lúc bấy giờ rạng rỡ một nụ cười. Vâng, họ hạnh phúc, hạnh phúc không phải vì được đền đáp mà hạnh phúc vì được gặp lại những đứa con thân yêu mà họ đã coi như một phần của cuộc đời mình.
Cuộc sống có biết bao biến đổi nhưng nào đâu làm phai mờ đi tình cảm của người thầy người cô dành cho học dành cho học sinh thân yêu. Tình cảm ấy thiêng liêng, cao quý biết nhường nào. Tình yêu thương ấy đã sưởi ấm tâm hồn của biết bao người học sinh trong suốt cả cuộc đời đi học. Nếu một mai tôi không còn là một đứa trẻ, nếu một mai tôi rời khỏi sự ủ ấp của gia đình và nhà trường để tiếp tục bước đi và thử thách mình trên quãng đường còn lại, thì tôi sẽ không quên đâu! Không bao giờ quên công ơn sâu nặng và tình cảm bao la của thầy cô dành cho tất cả học sinh của mình- những đứa con mà họ coi như máu thịt, như một phần của cuộc đời.
Nghị luận về lòng biết ơn thầy cô giáo hay nhất
Nghị luận về lòng biết ơn thầy cô giáo (Mẫu 1)
Biết ơn thầy cô hay còn gọi là truyền thống tôn sư trọng đạo là một trong những đức tính quý báu mà ông cha ta đã lưu truyền hàng ngàn năm qua. Nó cũng được ví như một kim chỉ nam xuyên suốt mấy ngàn năm lịch sử và trở thành một đạo lý để con cháu ngàn đời noi theo. Bởi “nhất tự vi sư, bán tự vi sư” (một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy).
Trong kho tàng đồ sộ của dân tộc có hàng ngàn câu ca dao tục ngữ nói về chủ đề gia đình, tình yêu, tuy nhiên có lẽ được nhiều người biết đến nhất là câu nói: “Ăn quả nhớ kẻ trồng cây/ Ăn khoai nhớ kẻ cho dây mà trồng”. Câu ca dao đề cao và nhấn mạnh vai trò to lớn của những người đã giúp đỡ nâng đỡ ta trong cuộc đời. Nếu như bố mẹ cho ta hình hài thì thầy cô chính là những người cho ta cả bầu trời tri thức. Thật khó có thể chọn được công lao sinh thành hay dưỡng dục là hơn, chỉ có thể nói ngắn gọn rằng đó chính là hai thứ có ý nghĩa quan trọng nhất trong cuộc đời mỗi người.
Truyền thống tôn sư trọng đạo đã tồn tại giữa lòng dân tộc cả ngàn năm qua và nó trở thành một trong những phẩm chất vô cùng quý báu. Bằng chứng có thể kể đến đó là những tấm gương đáng để chúng ta noi theo.
Xưa kia cụ Chu Văn An là một nhà giáo giỏi, danh tiếng của cụ được lưu truyền trong lịch sử dân gian. Cụ về quê mở lớp dạy học và trong số những học trò của cụ có rất nhiều người đã đỗ quan to, làm những chức vụ lớn của triều đình. Một trong số đó có thể kể đến như Phạm Sư Mạnh một trong những học trò thành danh nhất của cụ. Thế nhưng không vì thế mà ông tỏ ra thất thố với người thầy của mình. Mỗi lần có dịp về thăm thầy ông chỉ dám đứng từ ngoài vái chào, lúc vào nhà không bao giờ dám ngồi cùng sập với thầy mà xin phép ngồi xuống dưới. Trả lời lễ phép gọn ghẽ những câu hỏi của thầy. Đó mới thấy dù con người ta ở vị trí nào trong xã hội thì đạo làm trò cũng không bao giờ bị sai lệch.
Hay trong cuộc kháng chiến chống Pháp vĩ đại, người ta tìm thấy cuốn nhật kí của liệt sĩ Nguyễn Văn Thạc học sinh trường cấp 3 Từ Liêm Hà Nội. Trong những năm tháng khốc liệt mưa bom lửa đạn đấy thế nhưng trong đầu của anh chiến sĩ vẫn không nguôi nhớ đến những lời dạy của thầy Lưu. Hai tháng trước khi hi sinh ở chiến trường Quảng Trị, người chiến sĩ đó viết: “Lòng tin tưởng ở con người cũng chính là một nét riêng rất độc đáo của lòng nhân đạo – Điều này thầy Lưu đã nói rất nhiều lần với mình từ 3 năm trước, từ hơn 2 năm trước – Nhưng đến giờ mình mới hiểu một cách sâu xa và đầy đủ nhất”. Người học trò Nguyễn Văn Thạc hiểu và xác định đúng đắn lẽ sống của đời mình. “Có thể ngày mai, cuộc đời sẽ trả lời mình bằng luồng gió lạnh ngắt, nhưng có hề chi, khi mình đã cống hiến cho cuộc đời một tâm hồn chính trực và cao cả – Biết yêu và biết ghét – Biết lăn lộn trong cái bình dị của cuộc sống mà cảm hiểu hạnh phúc không có gì so sánh nổi. Biết sống cao thượng, vươn lên trên tất cả những những gì tính toán cá nhân mòn mỏi và cằn cỗi. Phải, mình phải sống như vậy, phải cống hiến cho cuộc đời một tâm hồn như thế – Đây là mơ ước, là nguyện vọng, quyết tâm và cũng là trách nhiệm mình phải làm. Phải làm”. Những lời dạy của thầy chính là hành trang tư tưởng lớn lao để anh vượt qua những năm tháng đầy đau thương khốc liệt đó.
Ngày nay, truyền thống tôn sư trọng đạo, uống nước nhớ nguồn vẫn được xã hội chúng ta tiếp nối và phát huy. Bằng chứng là cả nước dành một ngày 20/11 là hiến chương nhà giáo. Nhằm tôn vinh và ghi nhớ công lao của những thế hệ trồng người vĩ đại của dân tộc.
Bên cạnh những tấm gương học sinh tốt, thì cũng còn đâu đó những cá nhân chưa hoàn thiện. Vẫn còn những hành động tiêu cực như chưa chăm chú học tập, vi phạm ý thức kỉ luật nhà trường, chưa vâng lời thầy cô. Song nó chỉ như những tiêu cực nhỏ bé mà thôi.
Chúng ta những người đang ngồi trên ghế nhà trường vẫn còn được uốn nắn dạy bảo dưới bàn tay của các thầy cô hãy thể hiện mình là những người hiếu học, chăm ngoan về đạo đức. Bởi lẽ không có thầy thì đố mày làm nên. Nhớ về cội nguồn biết ơn người đã dìu dắt nâng đỡ mình cũng chính là thước đo của nhân cách con người.
Nghị luận về lòng biết ơn thầy cô giáo (Mẫu 2)
Từ bao giờ, những câu hát du dương cứ ngân vang mãi trong lòng tôi, đó là những câu hát về người thầy, người cô vẫn “lặng lẽ đi về sớm khuya, từng ngày giọt mồ hôi rơi nhẹ trang giấy”.
Đúng thế, những con người vĩ đại đã hi sinh, đã cống hiến để khi tóc thầy bạc chúng em vẫn còn xanh, khi tóc thầy bạc trắng, chúng em đã khôn lớn rồi, chính thanh xuân của họ đã nuôi dưỡng cho những thanh xuân nhỏ bé của ta, và giúp nó trở nên ý nghĩa gấp bội phần. Thầy cô là những người đưa đò cần mẫn, còn chúng ta - những cô cậu học trò bé nhỏ là những khách đi đò. Nhưng mấy ai qua sông mà còn nhớ được người lái đò năm ấy, mấy ai qua sông mà nhớ được những giọt mồ hôi thầm lặng rơi, nhớ những nụ cười hay những giọt nước mắt rơi xuống biết bao lần cùng thanh xuân nhỏ bé năm ấy. Trong hành trình dài rộng của cuộc đời, trong những bài học cuộc sống dạy ta sau mỗi lần vấp ngã, trong những yên vui có khi lớn lao có khi bình dị luôn có bóng dáng của người lái đò nhỏ bé mà thiêng liêng cao cả. Họ tạc vào núi sông những tên tuổi làm rạng danh non sông nước nhà. Họ đã cống hiến và hy sinh hết mình cho tương lai của dân tộc, vì sự nghiệp chung một cách nhiệt thành và máu lửa nhất. Người cha, người mẹ có công ơn sinh thành dưỡng dục, và người thầy sẽ là người khuất sau bước đi của ta, đồng hành và cung cấp cho ta những kho tri thức quý báu để chinh phục những ngọn núi của cuộc đời. Đến trường, ta đâu chỉ được học những kiến thức về văn hóa, xã hội mà đó trong từng lời giảng thấm trong câu chữ là tấm lòng của người giáo viên nhân dân mong gửi gắm cho ta những bài học làm người sâu sắc để ta trưởng thành. Có ai qua sông mà không bao giờ phải nhờ đò, có ai lớn lên mà không qua những lời giảng của cô và thầy. Những đêm ngày “giáo án gối đầu giường” ấy luôn nung nấu và cũng chỉ bồn chồn một tâm niệm làm sao cho chúng ta cập bến thành công, cho xứng với công cha nghĩa mẹ, với hy vọng của Tổ Quốc non sông. Thầy cô là những người đến và đi rất thầm lặng, họ yêu và thương chúng ta vô điều kiện, họ chỉ đơn giản là những người làm vườn, cặm cụi vun trồng, bón, xới để ta là những mầm xanh được phát triển khỏe mạnh ra hoa kết trái tốt lành. Chúng ta là những người được dìu dắt, bảo ban yêu thương và nâng đỡ, hơn ai hết chúng ta cần thấm nhuần truyền thống uống nước nhớ nguồn, tôn sư trọng đạo của dân tộc để có thể phát triển bền vững, không quên đi cội nguồn, gốc rễ của mình. Trong dòng đời vội vàng tấp nập, đôi lúc cần sống chậm lại để chiêm nghiệm về những người đồng hành xung quanh, đừng chỉ biết lao đi như những con thiêu thân mà quên đi những giá trị vĩnh hằng đang tồn tại, quên đi những người thiêng liêng cho ta một nền tảng vững chãi, tuyệt vời.
Thầy cô - hai tiếng gọi thân thương và thiêng liêng biết mấy, và ý nghĩa hơn cả đó chính là tình yêu, là sự biết ơn và kính trọng dành cho những người lái đò. Thầy cô như là những bông hoa cứ mãi ngát hương, cứ mãi tỏa sáng với cái tâm và cái tài của mình đối cới bao thế hệ học trò.
Nghị luận về lòng biết ơn thầy cô giáo (Mẫu 3)
“Không thầy đố mày làm nên”, một triết lí dân gian đã được lưu truyền từ bao đời nay. Điều này cho chúng ta thấy người thầy có vai trò to lớn đối với con đường học vấn của mỗi học trò. Dẫu là học trò bán tự, nhất tự (có câu "nhất tự vi sư, bán tự vi sư" – một chữ là thầy, nửa chữ cũng là thầy), huống hồ chi, chúng ta, trong đời ai chẳng là học trò hơn một lần "nhất tự" hiểu theo nghĩa rộng của khái niệm này. Nhưng điều tôi muốn nói đến ở đây là một mặt khác nữa của câu tục ngữ – Đó cũng là lời nhắn nhủ, khuyên răn chúng ta phải nhớ ơn thầy cô.
Mỗi người có được công danh, sự nghiệp thành đạt đều nhờ công ơn dạy dỗ của thầy cô. Những người chiến sĩ trong cuộc chiến sinh tử với giặc ngoại xâm, trong hành trang tinh thần mang ra mặt trận cũng có lời thầy cô. Chúng ta, hẳn đã nhiều người đọc nhật kí của anh Nguyễn Văn Thạc (Nhà xuất bản Thanh niên xuất bản dưới nhan đề Mãi mãi tuổi hai mươi) học sinh trường cấp 3 (THPT) Yên Hòa B – Từ Liêm, Hà Nội. Trang nhật kí ngày 24/5/1972, ghi trước khi anh hi sinh tại chiến trường Quảng Trị hai tháng, bảy ngày sau đó, người học trò này đã nhớ lời dạy thầy giáo cũ – thầy Lưu, và nói rằng, cho đến lúc này, anh mới hiểu hết lời dạy của thầy. Xin được trích đoạn nguyên văn "Lòng tin tưởng ở con người cũng chính là một nét riêng rất độc đáo của lòng nhân đạo – Điều này thầy Lưu đã nói rất nhiều lần với mình từ 3 năm trước, từ hơn 2 năm trước – Nhưng đến giờ mình mới hiểu một cách sâu xa và đầy đủ nhất". Người học trò Nguyễn Văn Thạc hiểu và xác định đúng đắn lẽ sống của đời mình. "Có thể ngày mai, cuộc đời sẽ trả lời mình bằng luồng gió lạnh ngắt, nhưng có hề chi, khi mình đã cống hiến cho cuộc đời một tâm hồn chính trực và cao cả – Biết yêu và biết ghét – Biết lăn lộn trong cái bình dị của cuộc sống mà cảm hiểu hạnh phúc không có gì so sánh nổi. Biết sống cao thượng, vươn lên trên tất cả những những gì tính toán cá nhân mòn mỏi và cằn cỗi. Phải, mình phải sống như vậy, phải cống hiến cho cuộc đời một tâm hồn như thế – Đây là mơ ước, là nguyện vọng, quyết tâm và cũng là trách nhiệm mình phải làm. Phải làm". Chính vì thế ta không thể quên được công ơn của thầy cô.
Thầy cô giáo là người hướng dẫn, bồi dưỡng, truyền đạt cho ta những kinh nghiệm mà nhân loại đã tích lũy trong suốt quá trình lịch sử lâu dài về khoa học tự nhiên, khoa học xã hội và kinh nghiệm sống để mở rộng trí óc cho chúng ta. Thầy cô không chỉ cho chúng ta tri thức mà còn rèn luyện cho chúng ta bài học làm người. Lúc còn bé thơ thầy cô dạy ta từng chữ cái, từng con số, rồi theo năm tháng chúng ta dần lớn lên thầy cô dạy ta những điều hiểu biết cao hơn, rộng hơn để giáo dục ta thành người có tri thức, có đạo đức. Các thầy cô đã “Vì lợi ích trăm năm trồng người”, đào tạo chúng ta thành những người hữu ích. Tại sao danh họa Ý Lê-ô-na đơ Vanh xi (1452 – 1519) có thể trở thành đỉnh cao của thời Phục hưng và thế giới. Vì ông có người thầy là họa sĩ Vê-rô-ki-ô. Thoạt đầu thầy bắt cậu bé học trò vẽ quả trứng gà mấy chục ngày liền. Bởi ông muốn cho nhà họa sĩ thiên tài tương lai biết "trong một nghìn cái trứng, không bao giờ có hai cái hoàn toàn giống nhau. Do vậy nếu không cố công luyện tập thì không vẽ đúng được đâu. Đó còn là cách luyện mắt cho tinh, luyện tay cho dẻo". Các thầy cô giáo là người "mài sắt nên kim", công lao biết bao ! Thật đúng như nhà thơ Bùi Đăng Sinh, hiện nay đã là nhà giáo kì cựu, lúc còn ngồi trên ghế nhà trường đã viết:
“Đồi cao thắm sắc ti gôn
Trồng hoa thầy đã trồng luôn cả người”
Các thầy, các cô đang làm một nghề cao quý nhất, nghề dạy học, nghề mà dân tộc ta vốn rất coi trọng, quan tâm và biết ơn. Ông cha ta thường nói:
“Muốn sang thì bắc cầu kiều
Muốn con hay chữ phải yêu kính thầy”
Vì học sinh thân yêu, các thầy giáo, cô giáo đã luôn luôn quan tâm đến sự tiến bộ, vui sướng trước sự trưởng thành của chúng ta, trăn trở trước thiếu sót mà chúng ta mắc phải. Từ cái nôi là nhà trường, tình cảm gắn bó giữa chúng ta và các thầy cô là một tình cảm đặc biệt, sâu sắc. Tình cảm đó sẽ cùng đi suốt cuộc đời, động viên, nâng đỡ chúng ta trưởng thành. Mọi người chúng ta phải khắc ghi và biết ơn. Phải ghi nhớ trong lòng, đạo thầy trò là một trong những đạo lớn, giữ cho xã hội lành mạnh, vững chắc. Lại xin kể với các bạn một câu chuyện mà nhân vật học trò là một nhà thơ nổi tiếng của chúng ta. Chuyện của nhà thơ Hoàng Cầm, thi sĩ yêu thương của miền Kinh Bắc, cái nôi của văn hóa Việt Nam. Nhà thơ đã làm cho con sông Đuống thành dòng sông trữ tình, dòng sông thi ca. Năm học 1935 – 1936, Hoàng Cầm học với thầy Hoàng Ngọc Phách, cũng là một nhà văn (tác giả Tố Tâm, thiên tiểu thuyết lãng mạn vào loại mở đầu văn chương lãng mạn). Ai ngờ sau đó ít lâu, lại lấy chị gái họ thầy giáo mình. Một ngày tết ở thị xã Bắc Ninh, khi hai vợ chồng thi sĩ đi chúc tết họ hàng, vào nhà thầy, theo tôn ti trật tự, thầy cứ một điều "thưa bác", hai điều "thưa bác". Vợ nhà thơ cũng thản nhiên "cậu cậu, tôi tôi" mặc dù kém đến trên 20 tuổi. Song Hoàng Cầm thì không dám. Ông lễ phép xưng "con", gọi "thầy". Về nhà, bà vợ phàn nàn:
– Sao mình lại xưng "con" với cậu ấy ? Cậu ấy là em mình chứ !
Hoàng Cầm đã quả quyết trả lời:
– Anh phải tôn trọng cái điều có trước. Trước khi anh là chồng em, anh đã là học trò của ông Phách từ lâu rồi. Người thầy giáo ấy đã có công lớn đào tạo được ra anh hôm nay đấy em ạ !
Lòng biết ơn thầy cô là phải biết giữ đúng "Đạo". Nhưng cao hơn, phải được thể hiện bằng hành động cụ thể. Muốn vậy chúng ta phải học tập tốt, đạt nhiều thành tích cao. Đây cũng chính là đạo lí làm người, là cách ứng xử của người có nhân cách. Đất nước ta có rất nhiều tấm gương đáng để noi theo như người học trò con vua Thủy Tề của thầy Chu Văn An. Biết là trái mệnh Ngọc Hoàng, tất bị chết chém, nhưng vẫn tuân theo lời dạy bảo nhân nghĩa của thầy.
Bác Hồ từng dạy: “Kẻ có tài mà không có đức là người vô dụng, người có đức mà không có tài thì làm việc gì cũng khó”. Nền tảng của con người vẫn là đạo đức, đạo đức kết hợp với tài năng thì làm chuyện gì cũng thành công. Xã hội hiện đại ngày nay, vấn đề đạo đức đang còn nhiều cái để quan tâm, đó là tình trạng học sinh vô lễ, vô ơn bạc nghĩa với thầy cô. Thậm chí có hành vi lăng mạ, côn đồ. Tất cả đều bị chê trách, lên án gay gắt.
Trong bối cảnh như thế, thiết nghĩ, lòng biết ơn là món quà giá trị nhất, là bông hoa tươi thắm nhất để các thế hệ học sinh dâng tặng thầy cô kính yêu. Đây không phải chỉ là bổn phận và nghĩa vụ mà còn là thứ tình cảm cao quí, thiêng liêng, ở đâu, lúc nào cũng cần gìn giữ, nêu cao.
Nghị luận về lòng biết ơn thầy cô giáo (Mẫu 4)
Người xưa có bài ca dao:
"Mẹ cha công đức sinh thành
Ra trường thầy dạy, học hành cho hay
Muốn khôn thì phải có thầy
Không thầy dạy dỗ, đố mày làm nên
Mười năm luyện tập sách đèn
Công danh gặp bước chớ quên ơn thầy
Yêu kính thầy mới làm thầy
Những phường bội bạc sau này ra chi"
Có thể thấy, bài ca dao trên là lời nhắn nhủ của ông cha đến các thế hệ con cháu về lối sống ân nghĩa đối với những người thầy. Lòng biết ơn với thầy cô từ lâu đã trở thành nét đẹp ứng xử, văn hóa của dân tộc ta. Chúng ta cần phải tiếp tục, giữ gìn, phát huy truyền thống quý báu ấy.
Trước hết, biết ơn là thấu hiểu và ghi nhớ công ơn của người khác đối với mình. Khi được người khác giúp đỡ, yêu thương, chúng ta không chỉ khắc ghi mà còn phải tự ý thức về việc báo đáp, trả ơn cho họ. Biết ơn thầy cô cũng như thế. Lòng biết ơn thầy cô chính là sự ghi nhận, kính mến, khắc ghi những công lao to lớn của thầy cô đối với mình.
Những người kính trọng thầy cô là những người có nhân cách cao cả và phẩm chất tốt đẹp, trong sạch. Từ xa xưa, có biết bao tấm gương "tôn sư trọng đạo". Một trong số đó là câu chuyện được lưu truyền sử sách về nhà vua Thiệu Trị. Vua rất coi trọng, kính nể thầy Nguyễn Đăng Tuân. Nhà vua muốn bổ nhiệm ông vào vị trí Thượng thư bộ Lễ như một cách để cảm ơn người thầy của mình. Tuy nhiên, ông khẩn thiết xin từ, chỉ dâng bài biểu khuyên vua chú trọng đạo hiếu và tập trung xây dựng đất nước. Vua thấy thế thì vô cùng cảm kích, lại ra chiếu chỉ vời ông về làm chức Sư bảo để dạy dỗ cho các hoàng tử. Tấm lòng của vua Thiệu Trị thật đáng quý biết bao!
Người thầy luôn giữ vị trí quan trọng trong xã hội. Họ không chỉ là người truyền đạt kiến thức, hiểu biết mà còn là những người yêu thương, quan tâm học sinh. Họ là người dẫn dắt, đưa ra định hướng cho thế hệ trẻ. Dù tài liệu, giáo trình, sách vở có hay đến đâu nhưng thiếu vắng đi sự hướng dẫn của người thầy thì cũng không thể phát huy hết tác dụng. Sinh thời, chủ tịch Hồ Chí Minh cũng rất đề cao vai trò của người thầy trong xã hội. Người từng nói: : "Những người thầy giáo tốt là những người vẻ vang nhất, là những anh hùng vô danh.". Chúng ta sẽ không thể kể hết được những hi sinh, cống hiến thầm lặng của họ. Bởi vậy, họ xứng đáng được mọi người trong xã hội tôn trọng, biết ơn.
Tuy nhiên, trong thời đại ngày nay, chúng ta không thể phủ nhận một thực trạng đáng buồn là có rất nhiều học sinh có lối hành xử, thái độ không đúng đắn với giáo viên giảng dạy mình. Các bạn dùng lời nói thiếu chuẩn mực, xúc phạm đến danh dự của thầy cô. Thậm chí, một số bộ phận còn có những hành động thái quá, vi phạm nghiêm trọng đạo đức của người học sinh. Chúng ta cần lên án mạnh mẽ những cá nhân như vậy.
Là một học sinh đang ngồi trên ghế nhà trường, chúng ta hãy thể hiện lòng biết ơn với thầy cô giáo bằng cách học tập thật tốt, không ngừng trau dồi, rèn luyện bản thân; thể hiện thái độ, hành động chuẩn mực, đúng đắn.
Thầy cô giống như người cha, người mẹ thứ hai của chúng ta. Dù họ không sinh ra ta nhưng lại có công dạy dỗ to lớn. Chúng ta trưởng thành, khôn lớn như ngày hôm nay cũng là nhờ một phần lớn công lao của người thầy. Chính vì vậy, hãy gửi lời tri ân sâu sắc, chân thành nhất đến họ nhé!
Nghị luận về lòng biết ơn thầy cô giáo (Mẫu 5)
Con người sinh ra may mắn nhất có lẽ là được sống trong tình yêu thương, dạy bảo của cha mẹ và sau đó lớn lên được đến trường đi học. Khi ở nhà chúng ta có cha mẹ nuôi dưỡng. Khi đến trường chúng ta có thầy cô giáo chỉ dạy. Tất cả những điều đó trở thành hành trong cho mỗi chúng ta vững bước vào đời. Để rồi thành công sau này dù lớn hay nhỏ đều in dấu của cha mẹ, thầy cô. Biết ơn những người đã sinh thành, dưỡng dục mình nên người là biểu hiện của những con người văn mình, đạo đức.
Lòng biết ơn là một đức tính nhưng nó cũng là sự khởi nguồn cho những đức tính khác. Lòng biết ơn là cách mà con người thể hiện sự kính trọng của mình, thực hiện những hành động tốt đẹp để không làm phụ lòng những người luôn yêu thương mình. Lòng biết ơn từ lâu đã in sâu vào trong nhận thức của mỗi con người Việt Nam và trở thành một nét truyền thống văn hóa tốt đẹp. Chính vì vậy mà trong ca dao, tục ngữ của Việt Nam cũng có rất nhiều câu nói về lòng biết ơn chẳng hạn như “ăn quả nhớ kẻ trồng cây”, “uống nước nhớ nguồn”,…
Một người có lòng biết ơn sẽ luôn ghi nhớ những điều tốt đẹp mà người khác đã dành tặng cho mình. Họ trân trọng từng khoảnh khắc, từng điều nhỏ nhoi mà cuộc sống mang lại. Sau đó họ lại nhân rộng tình yêu thương của mình lên. Chẳng hạn một người trong lúc khó khăn được người khác giúp đỡ thì họ không chỉ biết ơn người đã giúp đỡ mình mà còn muốn đi giúp đỡ những người khó khăn hơn mình. Đó vẫn là cách mà con người thể hiện lòng biết ơn. Hãy nhìn cuộc sống hòa bình mà chúng ta có ngày hôm nay. Đó chẳng phải là nhờ vào sự hi sinh của các anh hùng liệt sĩ hay sao? Chính vì vậy mà hàng năm cứ đến ngày 27/7 là chúng ta lại dành thời gian để tri ân những người đã ngã xuống vì Tổ quốc. Trong cuộc sống hòa bình ngày hôm nay chúng ta được đến trường, được đi học, được tiếp nhận kiến thức đó là nhờ ơn của cha mẹ và thầy cô giáo. Là người con chúng ta bày tỏ lòng biết ơn cha mẹ bằng cách trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn, vâng lời, một người con hiếu thảo. Là một học sinh chúng ta bày tỏ lòng biết ơn với thầy cô bằng cách học tập chăm chỉ để sau này trở thành những con người có ích cho xã hội, có địa vị trong xã hội. Đó cũng là những điều mà cha mẹ và thầy cô muốn nhìn thấy ở chúng ta.
Hãy thử tưởng tượng nếu như con người không có lòng biết ơn thì cuộc sống sẽ như thế nào? Cha mẹ sinh ra, nuôi cho ăn học nhưng lại không báo hiếu. Thầy cô dạy dỗ lao tâm khổ tứ nhưng lại không nhớ đến. Như vậy thì có đáng buồn hay không? Liệu rằng xã hội có trở nên tốt đẹp hơn được hay không?
Trên thực tế không phải là không có những trường hợp như vậy. Có không ít những người con được bố mẹ chăm lo cho không thiếu một thứ gì nhưng vẫn không biết ơn mà ngược lại chỉ luôn đòi hỏi. Bố mẹ có cho bao nhiêu đối với họ vẫn là chưa đủ. Có nhiều người khiến cha mẹ phải bán nhà, bán xe. Có những kẻ đang tâm đánh đập cha mẹ thậm chí là hại chết chính những người đã sinh thành ra mình. Rồi có những học sinh ở nhà thì đóng vai con ngoan nhưng đến trường thì ngỗ nghịch, không chịu học tập, không vâng lời thầy cô.
Một người không có lòng biết ơn thì cũng không biết trân trọng những giá trị nhỏ nhoi trong cuộc sống. Ngược lại người có lòng biết ơn sẽ biết tận dụng mọi cơ hội dù nhỏ nhất để vươn lên, để thành công và báo đáp những người có ơn với mình. Những người như vậy sẽ luôn được người khác yêu mến và muốn giúp đỡ. Chúng ta đều còn trẻ vì vậy chúng ta hãy xây dựng cho mình đức tính biết ơn và nuôi dưỡng nó trong suốt cuộc đời của mình. Và người mà chúng ta cần biết ơn nhiều nhất lúc này chính là cha mẹ và thầy cô giáo.
Nghị luận về lòng biết ơn thầy cô giáo (Mẫu 6)
Từ ngàn đời nay, truyền thống tôn sư trọng đạo đã trở thành một trong những nét đẹp quý báu của dân tộc.
Nó nhắc nhở hàng triệu triệu thế hệ học sinh hãy khắc ghi tấm lòng cần mẫn và sự hi sinh của những người thầy, người cô - người người lái đò của bao thế hệ học sinh. Họ từng ngày, từng giờ miệt mài bên trang giáo án, thầm lặng cống hiến cho một phần thanh xuân của chúng ta, góp phần đưa chúng ta cập bến tương lai thành công.
Thầy cô là những người cha, người mẹ, người bạn lớn mà cả cuộc đời bằng hành trang quý báu của mình họ tận tụy say sưa truyền thụ kiến thức cho chúng ta. Họ đến với nghề nhà giáo bằng một tấm lòng cao cả, một sự hi sinh và chẳng đòi hỏi gì nhiều ở đồng tiền lương ít ỏi. Điều họ cần và họ khao khát chỉ là nhìn thấy nụ cười và ánh mắt rực sáng của những người học sinh qua bài giảng, và từ đó những “mầm xanh” ấy vững chãi vươn lên. Mỗi nghề có một vẻ đẹp và ý nghĩa riêng của nó, nhưng dưới ánh nắng mặt trời, người giáo viên nhân dân vẫn luôn tỏa sáng lấp lánh. Bởi họ là những người cung cấp tri thức, là người định hướng và truyền vẻ đẹp của “chân - thiện - mỹ” để giúp thanh lọc và định hướng cho học sinh. Học sinh là những mầm non tương lai, là nguồn lực cốt cán, nền tảng căn bản và quan trọng nhất của xã hội, chính vì thế đào tạo ra một thế hệ học sinh giỏi chính là vấn đề có tính quyết định, quan trọng đến sự phát triển của đất nước. Nhờ đó, người giáo viên có vai trò vô cùng quan trọng đến tương lai của đất nước, đến tương lai của cá nhân học sinh.
Không phải ai cũng có thể trở thành một người giáo viên được kính trọng, yêu quý. Họ phải đến với nghề, với đời bằng tấm lòng và một tình yêu mãnh liệt trong khát vọng cống hiến và sự hi sinh quên mình. Họ chính là những người thầm lặng hi sinh, nhỏ từng giọt mồ hôi xuống trang giáo án cho chúng ta những giờ học hay và bổ ích.
Nếu những trang sách là ô cửa thần kì giúp ta tiếp cận thế giới phong phú muôn vẻ ngoài kia thì người thầy người cô chính là người giúp ta mở cửa và soi sáng cho ta trong suốt hành trình kì diệu vất vả mà gian lao ấy. Chỉ tiếc rằng ngày nay nhiều học sinh và phụ huynh học sinh lại không thật sự hiểu đúng tấm lòng của người thầy người cố, lắm khi có những hành động phiếm nhã và bất lịch sự với giáo viên, đôi khi họ bị ràng buộc và áp đặt bởi những thứ vật chất tầm thường với lương tri người nhà giáo. Cũng có thể nhiều vụ việc liên quan đến cách hành xử của giáo viên thiếu thận trọng và tinh tế trong cách xử lý với học sinh, gây ra hậu quả nghiêm trọng, làm sứt mẻ tình cảm thầy trò.
Do đó, để có được sự tôn trọng và khẳng định cả người thầy và học trò cần phải biết cách ứng xử hợp lý, khéo léo. Không ai là hoàn hảo, ngay cả những người giáo viên cũng vậy, nhưng tấm lòng của những người lái đò luôn sáng giữa bầu trời đêm, luôn rực rỡ như ánh mặt trời, họ là người bắc nhịp cầu để cho chúng ta cảm nhận được thế giới này rất là tươi đẹp.
Nghị luận về lòng biết ơn thầy cô giáo (Mẫu 7)
Giữa dòng đời bươn trải, tâm hồn người cũng ngập chìm vào những lo toan, tính toán chuyện áo cơm, lợi danh, chuyện bán buôn cả tình cảm, trí tuệ … Thời gian làm tôi gợi nhớ, có thể dẫn dắt tôi về với những ký ức xa xưa, thời gian đã làm được điều đó, bao kỉ niệm ùa về trong tâm trí. Hình ảnh người thầy hiện ra trước mắt tôi cùng với bao buồn vui của kỉ niệm thân thương một thời …
Thầy tôi, một người thầy đặc biệt, một người đã để lại cho tôi nhiều tình cảm và cái ấn tượng cực kì sâu sắc, tốt đẹp. Năm học ấy, một năm học mang đến cho tôi không ít điều mới lạ, nhiều điều tưởng chừng như rất đỗi mộc mạc, giản đơn nhưng lại đậm ý nghĩa sâu sắc. Những ngày đầu tôi bước chân vào lớp 8, lớp tôi là tập thể hội tụ nhiều học sinh đầy “cá tính” và một người thầy chủ nhiệm có phong thái, cốt cách khá lạ đối với tôi. Điều đó làm tôi nảy ra những suy nghĩ vô tư, trẻ con về thầy.
Nhưng rồi sau một thời gian, lúc tôi bắt đầu hiểu thầy hơn, cũng là lúc tôi nhận ra một điều, chính nhờ thầy mà lớp tôi luôn được xem là một tập thể tốt, một tập thể dẫn đầu trong các lớp đại trà của khối 8. Nói về một kỉ niệm đáng nhớ, tôi không thể nói, bởi tôi không có 1 kỉ niệm mà là có quá nhiều, quá nhiều kỉ niệm về thầy. Biết nói làm sao cho hết đây, khi những kỉ niệm đó khắc sâu vào tâm trí tôi? Ngày ấy… giờ chỉ còn là kỉ niệm, chuyện cũ giờ chỉ còn là vần thơ… Kỉ niệm thân thương ơi, đưa tôi về với những buồn vui, với những nụ cười … với những dìu dắt nâng niu…
Ngày trước, môn Văn đối với tôi như một cái gì vô cùng khô khan, chán ngán, tôi học tệ với bộ môn này, chẳng lấy nổi một chút thích thú để học, những bài văn của tôi không bao giờ lên đến điểm 6. Thế đấy, dường như đó là một thứ gì đó rất xa xỉ. Hoài Thanh từng nói “Văn chương gây cho ta những tình cảm ta không có, luyện cho ta những tình cảm ta sẵn có”, nhưng tôi có thấy thế đâu, tôi có nhận được gì đâu!? Văn chương không cho tôi tình cảm mà tôi không có, mà ngược lại, đó chỉ là một sự khô khan, không cảm xúc; luyện cho tôi những tình cảm tôi sẵn có? Hay là sự buồn chán và nhạt nhẽo hơn thế nữa? Tất cả dường như là vô vọng, tôi trở nên bất lực, không một chút tiến triển về bộ môn này. Nhưng lạ thay, khi được bàn tay thầy dìu dắt, tôi như trở thành một người khác, một sự thay đổi lớn đến kinh ngạc trong tôi.
Tất cả là nhờ công ơn của thầy, nhờ thầy mà tôi đã vứt bỏ những suy nghĩ tiêu cực về môn Văn tự bao giờ không biết, nhờ thầy mà tôi có nhiều xúc cảm hơn khi làm Văn, cứ thế… cứ thế, môn học này bỗng dưng trở thành môn học yêu thích của tôi, khi cách viết Văn của tôi thay đổi như “lột xác” thì đó cũng là lúc tôi yêu bộ môn này. Tiếng của thầy tôi ấm áp lắm, truyền vào trang vở với bao khát vọng, với bao tình yêu thương học trò và sự nhiệt huyết, đó như một cơn gió ươm mầm sống cho tương lai vì cả một thế hệ khôn lớn thành người. Nhớ làm sao vào những ngày thứ 7, mỗi ngày là một câu chuyện về học tập, về xã hội, về cuộc sống, về những con người nghèo khó, bất hạnh và về cách sống đẹp mà thầy mang đến cho chúng tôi.
Thầy tôi thích đọc báo, thầy cập nhật mọi tin tức về các lĩnh vực hằng ngày, nên khi có những bài viết hay và ý nghĩa là thầy liền phô-tô cho chúng tôi xem, và cứ thế, lớp tôi như trở thành những người khách đọc báo miễn phí, chẳng bao giờ tốn tiền cả. Thầy tôi – người lái đò thầm lặng, thầy luôn bao dung và nặng lòng với cuộc sống, với những học trò đã được bàn tay thầy nâng niu dìu dắt, những người thành đạt, và cả những người vô danh. Thầy đã cho đi quá nhiều và không đòi hỏi được nhận lại, chỉ mong sao các học trò của mình lớn khôn và có ích cho xã hội.
Bất chợt một xúc cảm lạ, tôi cảm giác như 1 thứ gì đó trộn lẫn vào nhau, từ chuyện buồn đến chuyện vui, tất cả hòa quyện vào nhau và tạo nên thứ tình cảm mà tôi không biết phải dùng một mĩ từ nào để có thể diễn tả được cái tình cảm nhẹ nhàng, sâu lắng ấy. Tình cảm thầy trò, một trong những tình cảm thiêng liêng, trong sáng và cao đẹp nhất.
Nghị luận về lòng biết ơn thầy cô giáo (Mẫu 8)
Người ta vẫn thường nói: “Dưới ánh mặt trời không có nghề nào cao quý hơn nghề dạy học”. Hơn cả việc truyền bá tri thức, chính thầy cô giáo là những người đã dìu dắt chúng ta đi những bước đầu tiên trên con đường học làm người. “Mỗi con vật khi sinh ra đều là tất cả những gì nó có. Chỉ có con người là ngay từ thuở lọt lòng thì chẳng là gì cả”.
Mọi khởi đầu của chúng ta đều bắt đầu từ con số không tròn trĩnh. Để có được thành công như ngày hôm nay, ta không thể không nhắc đến công dưỡng dục của mẹ cha, công dạy dỗ của cô thầy. Cũng chỉ có thầy cô, bằng tất cả tình yêu thương và sự kiên nhẫn của mình đã từng chút, từng chút uốn nắn cái cây non nớt là ta.
Nếu như một cái cây cần có nắng trời, nước mát để lớn lên thì con người lại cần sự bảo ban, dạy dỗ của thầy cô để trưởng thành. Cũng chính vì thế, sự yêu mến, kính trọng dành cho thầy cô là hạt mầm được nảy nở một cách tự nhiên. Những đứa trẻ giọng còn ngọng líu ngọng lo lúc nào cũng một điều thưa thầy, hai điều thưa cô. Chân trời tri thức dần mở rộng trước mắt chúng ta nhờ sự chỉ dẫn của thầy cô. Những tiềm năng của mỗi cá nhân luôn được thầy cô khích lệ để có cơ hội duy trì, phát triển. Họ nhóm lên trong ta ngọn lửa của niềm đam mê, khát vọng vượt ra biển lớn để chinh phục những điều mới lạ, diệu kỳ.
Thầy cô cũng là người đánh thức sự thấu hiểu, đồng cảm trong mỗi trái tim nhỏ bé, để ta biết rằng ngoài kia còn biết bao mảnh đời éo le, bất hạnh, vì vậy hãy cố gắng trân trọng những điều giản dị mà mình đang có. Để chắp cánh cho những thế hệ học trò đến chân trời thành công, có lẽ thầy cô của chúng ta đã phải trải qua biết bao đêm thức trắng bên trang giáo án, những lần mệt mỏi, bất lực vì học trò không chịu thấu hiểu.
Thế nhưng, mặc cho những điều đó, họ luôn đối xử với học sinh như những đứa con của mình, dành cho những đứa trẻ ấy một sự chở che vững chãi, một tình cảm trìu mến, dịu dàng. Và khi nhớ về những cử chỉ ân cần ấy, trong trái tim mỗi người học sinh lại dậy lên biết bao cảm xúc khó tả.
Nếu đã hiểu tấm lòng của người thầy, người cô, có lẽ mỗi ngày đều trở thành những dịp đặc biệt để chúng ta bày tỏ sự biết ơn của mình. Những sự quan tâm nho nhỏ, sự tiến bộ hàng ngày, đó chính là sự đền đáp xứng đáng nhất dành cho những sự hy sinh thầm lặng của thầy cô.
Nghị luận về lòng biết ơn thầy cô giáo (Mẫu 9)
Trong suốt quãng thời gian cắp sách đến trường, hẳn mỗi người đều có những ký ức sâu đậm, những kỷ niệm đẹp đẽ về thầy cô của mình. Mỗi khi hồi tưởng về những người thầy, người cô đã từng dạy dỗ mình, tôi luôn muốn dành cho họ lời cảm ơn và sự tri ân sâu sắc nhất.
Nhớ ngày nào tôi còn bẽn lẽn núp sau lưng mẹ trong ngày đầu đến lớp, bước chân ngập ngừng không nỡ rời xa vòng tay của mẹ. Cô giáo với nụ cười tươi thắm thường trực trên môi đã trấn an tôi bằng những lời lẽ dịu dàng nhất. Lúc ấy, hình ảnh của cô đã hoàn toàn chiếm trọn tâm trí tôi, khiến tôi tưởng như cô đang bước ra từ câu hát, bài thơ nào đó. Sự dịu dàng của cô dường như được trời ban để làm nghề giáo, để dạy dỗ những đứa học sinh ngây ngô, non nớt. Những hôm cô mặc bộ áo dài truyền thống có thêu hình chiếc thuyền, cánh sen, tôi thường thấy ở đó vẻ đẹp truyền thống của người phụ nữ Việt Nam.
Trước mọi sự việc dù đơn giản hay phức tạp, cô luôn giữ được vẻ điềm tĩnh hiếm thấy. Những trò nghịch ngợm của học sinh chúng tôi chưa bao giờ làm cô phải chau mày. Mỗi lần như thế, cô lại đối diện với chúng tôi bằng nụ cười nhân hậu, vị tha chứ không phải là đòn roi, mắng mỏ. Chẳng cần tốn nhiều công sức, cô chỉ cần nhẹ giọng giảng bài là cũng đủ để khơi dậy vẻ say mê, hứng khởi của lũ học trò nhỏ. Nó như dòng nước mát lành khẽ chảy qua tâm hồn chúng tôi và để lại biết bao dư vị ngọt ngào. Cũng chính giọng nói của cô, giọng nói vang lên trong tiết thu lành lạnh hôm ấy đã hướng dẫn chúng tôi đánh vần những chữ đầu tiên, đồng thời truyền tình yêu tri thức đến với những đứa trẻ ngây thơ, non nớt.
Dù đã qua rất lâu rồi nhưng những lần cô đứng cạnh bên để hướng dẫn tôi viết chữ o sao cho tròn, làm phép tính sao cho đúng vẫn là hồi ức mà tôi trân trọng nhất. Ở gần cô, tôi luôn cảm nhận được một mùi hương thoang thoảng, dễ chịu, làm tôi vẫn luôn tự hỏi đấy là mùi hương của mái tóc hay được tỏa ra từ quần áo của cô nhỉ? Nhưng dẫu có là gì, mùi hương ấy vẫn tràn ngập trong ký ức tuổi thơ tôi, để đến hôm nay dường như nó vẫn quanh quẩn đâu đây, trở thành một phần của những năm tháng đẹp nhất thời học sinh.
Có câu châm ngôn rằng: “Ảnh hưởng của người thầy là vĩnh cửu. Ta không thể biết được khi nào thì ảnh hưởng ấy dừng”. Có lẽ vì thế, hình mẫu của cô đã trở thành động lực để giúp tôi có được những thành công như ngày hôm nay. Trở thành một người ưu tú như cô là mục tiêu lớn nhất của tôi, nó cũng là niềm biết ơn, trân trọng mà tôi dành cho người cô của mình.
Xem thêm những bài nghị luận hay nhất tại đây:
TOP 20 bài Nghị luận về tình bạn 2024 SIÊU HAY
TOP 20 mẫu Nghị luận về tinh thần vượt khó (2024) SIÊU HAY
TOP 10 bài Nghị luận về vấn đề ô nhiễm không khí 2024 HAY NHẤT
TOP 20 mẫu đoạn văn Nghị luận về thái độ sống tích cực (2024) SIÊU HAY
TOP 25 bài Nghị luận về nghiện game 2024 SIÊU HAY