Soạn bài Tôi đi học
* Suy ngẫm và phản hồi
Nội dung chính Tôi đi học: Văn bản là dòng hồi tưởng kí ức về mùa tựu trường đầy háo hức, mong chờ của nhân vật “tôi”.
Trả lời:
- Xác định phép so sánh:
+ “Tôi không lội qua sông thả diều như thằng Quý và không đi ra đồng nô đùa như thằng Sơn nữa.”
+ “Ý nghĩ thoáng qua ấy trong trí óc tôi nhẹ nhàng như một làn mây lướt ngang trên ngọn núi.”
+ “Trước mắt tôi trường Mỹ Lí vừa xinh xắn oai nghiêm như đình làng Hòa Ấp.”
+…
- Tác dụng của phép so sánh: nhấn mạnh sự thay đổi từ thói quen đến suy nghĩ của nhân vật “tôi” trong ngày đầu đến trường. Từ đó làm nổi bật tâm trang háo hức, mong chờ với chút lo lắng.
Trả lời:
Tâm trạng của nhân vật “tôi” thay đổi từ cảm giác lúng túng, lo lắng, nhớ mẹ đến tự nhiên, thân thuộc lạ thường.
→ Sự thay đổi ấy là bởi trước khi vào lớp nhân vật “tôi” đang lo lắng vì rời xa vòng tay của mẹ và xung quanh đều lại lẫm, điều đó khiến cậu có chút sợ hãi. Nhưng khi bước vào lớp, mọi thứ trong phòng học đều gần gũi, khiến cậu đỡ sợ hơn, mở lòng mình đón nhận mọi thứ xung quanh.
Trả lời:
Theo em, cụm từ ấy gợi lên một sự thay đổi lớn. Nếu là trước đây, một đứa trẻ tự do, vô tư chơi đùa vô lo, vô nghĩ. Nhưng hôm nay đã khác, “tôi” đã trưởng thành hơn, phải đi học, phải làm bài tập, sẽ không còn những buổi vui chơi không hồi kết như trước. “Tôi” đã thay đổi.
Câu 4 (trang 14 sgk Ngữ văn lớp 7 Tập 2):
Trả lời:
Đoạn văn tham khảo
Đúng vậy, như nhà văn Thanh Tịnh, ngày đầu tiên đi học cũng để lại trong tôi những ấn tượng khó quên. Tôi còn nhớ hôm ấy là buổi thứ hai rất đẹp trời, tiếng chim hót líu lo trên bầu trời xanh thẳm khiến tôi có một cảm giác trống rỗng khố tả. Hôm ấy, bố đưa tôi đến trường. Ngồi trên chiếc xe đạp của bố, tôi thấy lòng lo lắng và bắt đầu suy nghĩ. Bố vừa đi vừa dặn tôi đến lớp phải như nào, chào ra sao… nhưng dường như tôi chẳng nhớ được gì. Đầu tôi hoàn toàn trốngg rỗng. Tiếng xe kít lại, vậy là đã đến nơi. Ngôi trường tiểu học oai phong hiện ra trước mặt tôi. Bố nhấc tôi xuống bảo tôi đi vào, nhưng khoảnh khắc ấy không hiểu sao tôi bật khóc và ôm lấy bố. Có lẽ mọi thứ xung quanh quá lạ lẫm khiến tôi sợ. Bố dỗ dành tôi và dắt tôi vào lớp. Cô giáo đến đón lấy tôi, sự dịu dàng với giọng nói nhỏ nhẹ của cô như đi vào lòng tôi khiến tôi không còn cảm thấy sợ hãi. Bố ra về và tôi đi vào chỗ ngồi của mình, nước mắt đã khô và tôi cũng không còn sọ hãi nữa. Lớp học ổn định và cô bắt đầu dạy. Mọi thứ đều diễn ra xuôn sẻ ngày hôm đó và đến bây giờ tôi vẫn không thể nào quên sự trống rỗng trong tôi trong ngày đầu đến trường. Có lẽ những ký ức này sẽ còn mãi như một phần không thể nào quên trong tuổi thơ của tôi.
Xem thêm các bài Soạn văn lớp 7 sách Chân trời sáng tạo hay, ngắn gọn khác: