Đề bài: Đoạn văn kể về kỉ niệm đáng nhớ của em và người thân.
Dàn ý: Đoạn văn kể về kỉ niệm đáng nhớ của em và người thân.
Mở bài
– Giới thiệu một kỉ niệm đáng nhớ
– Ấn tượng của bạn về kỉ niệm đó
II. Thân bài
– Miêu tả sơ nét về người mà làm nên kỉ niệm với bạn
+ Hình dạng
+ Tuổi tác
+ Đặc điểm mà bạn ấn tượng
+ Tính cách và cách cư xử của người đó
– Giới thiệu kỉ niệm
+ Đây là kỉ niệm buồn hay vui
+ Xảy ra trong hoàn cảnh nào, thời gian nào
– Kể lại tình huống, hoàn cảnh xảy ra câu chuyện.
+ Kỉ niệm đó liên qua đến ai
+ Người đó như thế nào?
– Diễn biến của câu chuyện
+ Nêu mở đầu câu chuyện và diễn biến như thế nào
+ Trình bày đỉnh điểm của câu chuyện
+ Thái độ, tình cảm của nhân vật trong chuyện
– Kết thúc câu chuyện
+ Câu chuyện kết thúc như thế nào
+ Nêu suy nghĩ và cảm nhận của bạn qua câu chuyện.
III. Kết bài
– Câu chuyện là một kỉ niệm đẹp thời cắp sách đến trường, nó đã cho em một bài học quý giá và em sẽ không bao giờ quên kỉ niệm này.
Một số bài văn mẫu: Đoạn văn kể về kỉ niệm đáng nhớ của em và người thân.
Đoạn văn mẫu số 1
Anh Lâm là người mà em vô cùng yêu quý. Hồi còn nhỏ, em và anh Lâm hay chơi với nhau. Trưa nắng chang chang, hai anh em vẫn trốn bà đi đạp xe. Em ngồi sau xe, lấy chân quẹt lê đôi dép khiến nó đứt rời. Anh Lâm thấy vậy thì cười khúc khích. Kỉ niệm ấy làm em nhớ mãi đến tận bây giờ. Em rất vui vì điều đó.
Đoạn văn mẫu số 2
Mỗi lần nhìn thấy vết sẹo trên đầu em trai, em lại nhớ đến câu chuyện không may xảy ra vào năm ngoái. Ngày hôm đó, em đang chơi lego. Em An liền chạy tới và giằng đồ chơi của em. Thấy vậy em giật lại, lỡ tay đẩy em An xuống sàn. Em An ngã và đập đầu vào cạnh tủ. Trán An chảy rất nhiều máu. Em vô cùng hoảng sợ. Em rất hối hận vì hành động ấy của mình.
Đoạn văn mẫu số 3
Ngày còn nhỏ, em thường xuyên bị ốm. Mỗi lần như vậy, mẹ đều thức đêm để chăm sóc em. Có lần em sốt cao, mẹ đã tìm mọi cách để em hạ sốt. Mẹ chườm khăn mát lên đầu rồi pha thuốc cho em uống. Mẹ hỏi han xem em đã đỡ mệt hay chưa. Em vô cùng xúc động trước tình cảm ấy. Với em, mẹ luôn là người em yêu thương nhất.
Đoạn văn mẫu số 4
Kì nghỉ hè năm nay, em được về thăm quê ngoại. Đúng sáu giờ ba mươi phút, xe bắt đầu xuất phát. Khoảng đến gần trưa mới đến nơi. Từ xa, em đã thấy bà ngoại đang đứng ở ngoài cổng. Em háo hức chạy đến chào bà. Buổi trưa, em được thưởng thức những món ăn bà nấu. Món nào cũng ngon miệng, hấp dẫn. Chiều đến, hai bà cháu ra vườn, vừa chăm sóc cây cối vừa trò chuyện vui vẻ. Những cây cối trong vườn được bà chăm vô cùng tươi tốt. Em thích nhất là chị hồng nhung đang khoe sắc ở góc vườn. Tối hôm đó, em ngồi ngoài sân nghe bà ngoại kể chuyện. Những truyện cổ tích em đã được đọc trong sách biết bao lần. Nhưng khi nghe bà kể lại thấy thật thú vị, mới lạ. Chuyện về cô Tấm ở hiền gặp lành, chuyện chàng Thạch Sanh dũng cảm hay chuyện về cậu bé thông minh đã giúp được nhà vua. Giọng kể của bà nhẹ nhàng, miệng bà vẫn còn thoảng hương trầu. Giây phút đó, em cảm thấy yêu bà ngoại của mình biết bao nhiêu.
Đoạn văn mẫu số 5
Trong gia đình em, bà ngoại là người cao tuổi nhất, bà luôn là người mẫu mực, dạy bảo cho con cháu những điều hay lẽ phải, em rất yêu quý bà, sau đây em xin kể về bà ngoại của em.
Bà ngoại em năm nay hơn 80 tuổi, lưng bà đã cong nên đi đâu bà cũng phải chống gậy, da bà có rất nhiều nếp nhăn và những vết đồi mồi, tóc bà đã bạc riêng còn đôi mắt vẫn rất tinh. Những buổi trưa ngủ dậy em thường nhổ những chiếc tóc trắng sâu cho bà và khi đó bà sẽ lại kể chuyện cho em nghe. Bà rất hay đọc báo, bà nói đọc để luyện mắt và nắm bắt thông tin. Mỗi lần đọc báo bà lại đeo chiếc kính lão và khi đọc xong bà lại lau chùi cẩn thận rồi cho vào hộp cất trong ngăn kéo tủ. Nghe mẹ kể khi em còn bé, em rất hay ốm, những lúc mẹ vắng nhà mà em đau ốm bà lại tất tả chăm sóc chu đáo cho em, có đêm nào mà nhớ mẹ không ngủ được thì bà lại kê chuyện cổ tích và hát ru cho em nghe. Ngày còn bé chắc là em không nhớ nhưng bây giờ nghe bà hát em vẫn thấy rất hay, giọng bà trong trẻo nhưng ấm áp và da diết lạ thường. Mỗi ngày bà lại thêm yếu, em thường hay xoa bóp chân tay cho bà vì bà rất mỏi, mỗi lần như thế bà lại xoa đầu em và mỉm cười.
Em rất yêu quý bà, không chỉ vì bà là người cao tuổi nhất trong gia đình mà còn vì bà luôn dạy cho em những đạo lý làm người, biết kính trên nhường dưới, trung thực, nghe lời và hiếu thảo. Em mong bà sẽ mãi bên em để em sẽ luôn được dạy dỗ và chỉ bảo.
Đoạn văn mẫu số 6
Kỉ niệm đáng nhớ nhất của em là về ngày đầu tiên đi học. Tối hôm trước, mẹ đã giúp em chuẩn bị mọi thứ đầy đủ. Còn em chỉ cần đi ngủ thật sớm để ngày mai thức dậy đúng giờ. Sáng hôm sau, em thức dậy vào lúc sáu giờ. Em đánh răng rửa mặt, ăn sáng và mặc bộ đồng phục mới. Đúng bảy giờ, mẹ đã đưa em đến trường bằng chiếc xe máy cũ. Trên đường đi, em cảm thầy vừa hân hoan, vừa lo lắng. Chẳng bao lâu, ngôi trường Tiểu học đã hiện ra trước mắt. Từ phía ngoài đường nhìn vào đã thấy chiếc cổng trường rất to, phía trên cao là bảng tên trường. Đi sâu vào bên trong sẽ nhìn thấy sân trường rất rộng rãi, được đổ bê tông phẳng lì. Mẹ đưa em đến phòng học đã có cô giáo đứng chờ. Em nép phía sau lưng mẹ mà không dám bước vào. Mẹ đã ân cần động viên em. Giọng nói nhẹ nhàng, cùng ánh mắt trìu mến của mẹ đã tiếp cho em một nguồn động lực to lớn. Em nghe lời mẹ bước vào lớp cùng cô giáo. Buổi học đầu tiên rất vui vẻ, thú vị. Em đã quen được rất nhiều bạn mới. Đến chiều về, em đã kể lại cho mẹ nghe về buổi học. Em cảm thấy thật hạnh phúc vì đã có mẹ ở bên vào một ngày đặc biệt.
Đoạn văn mẫu số 7
Trong gia đình tôi, bố là người yêu thương tôi nhất. Bố luôn luôn lắng nghe mọi người nói và đặc biệt là tôi.
Bố có một thân hình to, cao, khoẻ mạnh. Bố rất khoẻ và luôn giúp đỡ mọi người trong gia đình. Bố có một đôi tay nổi cơ bắp, bàn tay bố có nhiều vết chai cứng như đá vì phải làm việc nhiều. Mặt bố tròn, mũi cao, mồm rộng, để râu và bố có đôi mắt màu nâu tuyệt đẹp. Hôm nào em đi học, bố và mẹ cũng ra tiễn em. Bố dặn dò em rất kỹ, nào là “đi học hôm nay phải…”, rồi thì “phải nghe lời cô giáo…”, nhưng câu cuối cùng vẫn là “con đi đường cẩn thận nhé”. Khi đi học về, đang dắt xe vào nhà thì tiếng nói của bố từ trong nhà vọng ra “Con đã về rồi à?”. Nhưng bố cũng rất nghiêm khắc, những hôm nào em mắc khuyết điểm, hay bị điểm kém thì bố lại bắt em làm bản kiểm điểm. Nghiêm khắc với em như vậy nhưng ẩn sâu trong con người của bố là một người bố yêu thương em vô bờ. Nhờ vào kỷ niệm một lần bị ốm mà em biết được điều đó. Hôm đó em bị sốt cao và mằn mệt mê man, bố là người cuống quýt chạy ngược xuôi mua thuốc rồi gọi bác sĩ về khám bệnh cho em, đêm đến bố còn không ngủ và chỉ thức ngồi ở bên cạnh em để trông em, chốc chốc lại sờ trán xem em đã hạ sốt chưa và cứ như vậy cho tới khi trời sáng.
Nhờ trận ốm hôm đó mà em hiểu ra rằng những lần bố nghiêm khắc với mình cũng chỉ vì muốn em được tốt hơn, ngoan hơn và giỏi hơn. Vì thế mà em vẫn luôn yêu bố em rất nhiều. Bố em! Một người trụ cột trong gia đình. Đối với em, bố không giỏi thể hiện tình cảm nhưng trong nhà bố luôn biết khi mình cần cương, cần nhu và dạy các con những điều vô giá trong cuộc sống. Bố cho việc lớn thành việc nhỏ, việc nhỏ thì cho qua.
Bố em là một tấm gương sáng cho gia đình. Tục ngữ có câu “con không cha như nhà không có nóc” và đúng là như vậy. Bố con như người cha trong câu tục ngữ ấy, là một con người mẫu mực, một trụ cột không thể thiếu trong gia đình em. Là một người siêng năng, kiên trì, thông minh khác hẳn những người khác và đã có ý định làm gì thì phải làm cho bằng được nên bố được rất nhiều người kính trọng. Em rất tự hào khi là con trai của bố, con sẽ luôn ghi nhớ những điều bố dạy bảo và sẽ cố gắng học thật giỏi để không phụ công ơn của bố.
Đoạn văn mẫu số 8
Kì nghỉ hè vừa rồi, em được bố mẹ cho về quê chơi với ông bà ngoại. Vừa về đến quê, đi qua những cánh đồng dài bất tận làm em nhớ đến dì Thỏ của mình. Dì Thỏ sống ở quê nên rất giản dị và hòa đồng cùng mọi người. Mỗi lần về quê chơi mà em không quen bạn nào ở quê hết nên là dì Thỏ thường dẫn em ra đồng chơi với các bạn của dì. Chúng em chơi những trò chơi quen thuộc ở quê như: bắt châu chấu, ô ăn quan, rồi nhảy dây,…Chơi cùng với dì Thỏ và các bạn của dì em vui lắm. Em rất háo hức mỗi lần được về quê để đi chơi cùng với mọi người.
Đoạn văn mẫu số 9
Hôm nay là ngày rất đặc biệt, đó chính là ngày giỗ của ông nội em. Mỗi lần đến ngày giỗ là em lại rất nhớ ông, nhớ đến những kỉ niệm của ông với em, trong đó em nhớ nhất là lần ông cõng em đi học về. Đó là vào năm em học mẫu giáo lớn, hôm đó trời mưa rất to ngập cả đường lớn, mưa to như vậy nhưng ông vẫn đi bộ đến trường để đón em đi học về. Nhưng đường ngập rất sâu nên em không thể đi bộ được, ông nội liền cõng em trên lưng để đưa em về nhà. Trên đường về em rất sợ vì xung quanh toàn là nước, nhưng ông lại an ủi, kể chuyện cười cho em nghe nên em quên mất trời mưa và đường đang ngập luôn. Em rất nhớ về ngày trời mưa đó,nhớ những kỉ niệm của ông và em. Em sẽ cố gắng học tập thật tốt để làm ông vui lòng.
Đoạn văn mẫu số 10
Lật giở từng trang trong cuốn album, em lại nhớ đến những kỉ niệm bên bà. Đó là kí ức ngọt ngào không thể nào phai mờ trong trí nhớ em. Em còn nhớ như in hình ảnh bà nội với mái tóc bạc phơ đang cặm cụi nhóm bếp sau nhà. Em chạy đến ngồi cùng bà nấu cơm. Khói bốc lên làm em cay mắt. Bà thấy vậy liền lau nước mắt cho em. Bà bảo em ra ngoài chơi cho đỡ nóng. Nhìn bà vất vả nấu cơm, em thương bà lắm! Bà là người vô cùng đặc biệt trong lòng em.
Đoạn văn mẫu số 11
Trong gia đình, bố là người thương em nhất. Em nhớ có lần trời mưa to, nước ngập đến đầu gối. Tan học đã lâu mà bố chưa đến, em vô cùng lo sợ. Nhìn các bạn lần lượt ra về, mắt em đỏ hoe. Cuối cùng, bố cũng xuất hiện. Bố mặc chiếc áo mưa lớn rồi bước thật chậm. Bố cõng em lên lưng và trùm áo mưa cho em khỏi ướt. Về đến nhà, quần áo bố đã sũng nước. Em rất thương bố. Đó là kỉ niệm với bố mà em không thể quên.
Xem thêm các bài văn mẫu hay khác:
TOP 50 Đoạn văn viết 3-5 câu tả bầu trời (2024) SIÊU HAY
TOP 50 Bài văn Kể lại cuộc trò chuyện giữa em với bạn (hoặc bố, mẹ, anh, chị em) (2024) SIÊU HAY
TOP 50 Bài văn Kể về người lao động trí óc mà em biết (2024) SIÊU HAY
TOP 50 Đoạn văn kể về một buổi biểu diễn nghệ thuật (2024) SIÊU HAY