TOP 10 Bài văn miêu tả những kỉ niệm ở mái trường thân yêu (2024) SIÊU HAY

1900.edu.vn xin giới thiệu TOP 10 Bài văn miêu tả những kỉ niệm ở mái trường thân yêu hay nhất có dàn ý hướng dẫn chi tiết và các bài văn mẫu hay chọn lọc giúp các em học sinh cải thiện khả năng viết văn của các em. Mời các bạn đón xem:

Đề bài: Viết 1 Bài văn kể về kỉ niệm ở mái trường thân yêu

I. Dàn ý: Bài văn miêu tả những kỉ niệm ở mái trường thân yêu

Dàn ý số 1

1. Mở bài:

- Giới thiệu khái quát về trường em, về thầy cô, bạn bè ...

- Nêu khái quát tình cảm của em với mái trường, với thầy cô, bạn bè...hs có thể nêu một tình huống, một hoàn cảnh cụ thể để trình bày cảm nghĩ, khuyến khích sự sáng tạo của học sinh.

2. Thân bài:

- Giới thiệu về mái trường thân yêu của em: Qua miêu tả những hình ảnh cụ thể, sinh động về mái trường: cổng trường, hàng cây, sân trường, lớp học với những dãy bàn ghế thân thuộc gắn bó với em hàng ngày.

- Giới thiệu về thầy cô, bạn bè qua miêu tả, kết hợp kể chuyện, tạo tình huống, hoàn cảnh sinh động để bộc lộ cảm xúc, tình cảm của em với mái trường...

- Trực tiếp trình bày cảm xúc, suy nghĩ của em về mái trường: mái trường trở nên thân thuộc, gắn bó với em, em yêu mái trường nơi có bao nhiêu kỉ niệm tuổi thơ, nơi nâng bước em vào đời...

3. Kết bài

- Khẳng định lại cảm xúc, suy nghĩ chung về mái trường thân yêu ...

- Học sinh có thể liên hệ với nội dung Phong trào thi đua xây dựng trường học thân thiện, học sinh tích cực đang được thực hiện ...

Dàn ý số 2

1. Mở bài

Dẫn dắt và giới thiệu.

Hơn 5 năm năm cắp sách tới trường là hơn 5 năm em gắn bó với ngôi trường tiểu học, trung học Đinh Bộ Lĩnh. Không biết tự bao giờ và một cách rất tự nhiên, ngôi trường đã trở thành người bạn thân thiết, là một phần kí ức tươi đẹp và in mãi trong sâu thẳm mỗi trái tim, của mỗi học sinh dưới mái trường.

2. Thân bài

a) Khái quát cảm nghĩ về ngôi trường

Nằm ở vùng quê thanh bình, yên ả, ngôi trường của em ở cạnh một cánh đồng lớn với những cơn gió đồng quê mát rượi và phía trước là con sông Đào mang phù sa màu mờ và nước chảy hiền hòa quanh năm.

Không to và đồ sộ như những ngôi trường khác, trường Đinh Bộ Lĩnh hai tầng, được xây dựng cách đây 5 năm nên khá khang trang và sạch đẹp, sân vận động rộng và khuôn viên rất thoáng đãng.

Từ ngày đầu tiên cắp sách tới trường cho đến nay, ngôi trường đã trở thành một phần của tuổi thanh xuân. Từng ánh nắng vàng chảy trên cành cây kẽ lá, từng hành lang lớp học, từng bảng đen phấn trắng... đã trở nên gắn bó tự bao giờ. Và rồi, nếu không được gặp gỡ và gắn bó với chúng, lại thấy thiếu thiếu một điều gì đó đã trở nên quen thuộc.

b) Cảm nghĩ về các bạn

Nhân duyên đã đưa em tới ngôi trường này, cho em được gắn bó với những người bạn tốt bụng.

Trong giờ học thì chúng em say sưa học tập, trao đổi còn giờ ra chơi lại nô đùa rất vui vẻ.
Ngôi trường yêu dấu này còn mang đến cho em những người bạn, sẵn sàng lắng nghe những tâm sự sẻ chia, sẵn lòng dang cánh tay để khích lệ, động viên khi em gặp khó khăn.

Và chính những người bạn ấy, đã và đang làm nên thời áo trắng học trò đáng nhớ cho mỗi người từ những kỉ niệm, những hành động dù là nhỏ bé nhất.

c) Cảm nghĩ về thầy cô dưới mái trường

Được học tập dưới mái trường với bề dày thành tích là một niềm vui, được gắn bó với các thầy cô nơi đây còn là niềm hạnh phúc.

Những ngày đầu còm rụt rè, e sợ như cánh chim non muôn bay cao bay xa nhưng còn ngập ngừng. Khi ấy, bàn tay cô nhẹ nhàng nắm lấy tay em, truyền cho em nghị lực và ý chí, ánh mắt ánh lên niềm tin rằng em sẽ làm được. Kể từ giây phút đó, em đã hết mình.

Thầy cô không chỉ đem đến cho chúng em biển trời kiến thức theo một cách rất riêng mà còn là người cha, người mẹ ân cần chăm sóc cho những đứa trò nhỏ, dạy dỗ chúng em những điều nhỏ bé nhất.

Và thầy cô, người không chỉ đem đến cho chúng em niềm vui, bài học mà còn giúp chúng em trưởng thành. Công ơn trời bể ấy, nếu đáp đền sẽ chẳng bao giờ hết, chúng em cần phải nỗ lực hết mình để thầy cô vui lòng, để đem đến những chùm trái ngọt cho những người gieo nắng âm thầm và lặng lẽ.

3. Kết bài

Nêu cảm nghĩ của bản thân

Ngôi trường đã trở thành ngôi nhà thứ hai của em, có mẹ, có cha, có anh em bạn bè... Và chắc chắn khi phải xa nơi đây, em sẽ yêu và nhớ rất nhiều, nhớ tuổi vụng dại và thời thanh xuân của em, ở nơi đây.

Dàn ý số 3

Mở bài: Giới thiệu về trường THPT Nguyễn Lương Bằng và tình cảm, gắn bó, tự hào về trường mình.

Thân bài: Biểu cảm về ngôi trường qua các khía cạnh như.

Vẻ đẹp của ngôi trường (khang trang, rộng lớn…)

+ Hàng cây hoa sữa xanh tốt, hương thơm ngào ngạt…

+ Tên trường mang tên phó chủ tịch nước

+ Tượng đài bác Nguyễn Lương Bằng trang nghiêm.

Kỉ niệm sâu sắc với ngôi trường.

+ Ngày đầu tiên tới trường (bỡ ngỡ, rụt rè…)

+ Kỉ niệm với bạn bè: (chia nhau cái bánh, cái kẹo, giúp đỡ nhau học tập, gắn bó như anh em…)

+ Kỉ niệm với thầy cô: dạy dỗ em nên người, hình thành nhân cách, quan tâm tới học sinh, truyền đạt những kiến thức bổ ích…

Công dụng của ngôi trường:

+ Cho em kiến thức bao la, rộng lớn. Ngôi nhà thứ hai của em

+ Vun đắp tình bạn bè, tình thầy trò ấm áp, thiết tha.

+ Nhen nhóm ước mơ và cho ta hành trang thực hiện mơ ước..

Kết bài: Khẳng định tình cảm yêu mến và dù mai sau có đi đâu thì vẫn nhớ về ngôi trường thân yêu.

Tích cực học tập để phát huy truyền thống của nhà trường.

Dàn ý số 4

1. Mở bài:

- Giới thiệu tên trường, trường nằm ở trung tâm xã.

- Trường xây được 15 năm.

2. Thân bài:

Thứ tự cụ thể (tuỳ sự quan sát mà miêu tả theo thứ tự cụ thể)

a) Tả bao quát về ngôi trường

- Trường được xây dựng bằng gì? Mái lợp, tường, nền? (Trường xây bằng xi măng. Mái lợp ngói đỏ tươi. Đầu năm học, trường thường được quét vôi và sơn lại các cửa nên trông cứ như mới. Nền được lát gạch hoa rất sạch sẽ.)

- Địa điểm: cao ráo, khang trang hay ẩm thấp

b) Tả ngôi trường với những chi tiết nổi bật.

- Cảnh khu lớp học (chạy dài thẳng tắp, trang trí giống nhau, dãy bàn học ngay ngắn, thứ tự, gợi lên những khuôn mặt thân quen...)

- Cảnh dãy văn phòng: phòng thầy (cô) hiệu trưởng, phòng giáo viên, phòng chức năng...

- Sân trường: hàng cây, các bồn hoa, cột cờ sừng sững, sân trường rộng, khu vườn trường xinh xắn...

c) Cảnh sinh hoạt của học sinh: trước buổi học, trong giờ học, sau giờ học.

3) Kết luận

Nêu cảm nghĩ: yêu mến ngôi trường, góp phần xây dựng trường lớp sạch đẹp

II. Bài văn mẫu: Một số bài văn mẫu hay về kỉ niệm ở mái trường thân yêu

Tài liệu VietJack

Mẫu 1

Một đời người – một dòng sông…
Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,
“Muốn qua sông phải lụy đò”
Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa …

Tháng năm dầu dãi nắng mưa
Con đò trí thức thầy đưa bao người
Qua sông gửi lại nụ cười
Tình yêu xin tặng người thầy kính thương

Con đò mộc – mái đầu sương
Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,
Khúc sông ấy vẫn còn đây
Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông…

Có lẽ khoảng thời gian này là lúc chúng ta – lớp lớp lứa học trò đang hướng về một ngày mà tôi cho đó là ngày đặc biệt nhất của những “người lái đò ” đó là ngày Nhà Giáo Việt Nam 20-11. Nhưng có lẽ với tôi, có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng chúng tôi, khóa học sinh…… được tham dự lễ kỉ niện này, quan trọng hơn cả là được ngồi cầm bút viết và bắt đầu nhìn lại cả một quãng thời gian gắn bó với biết bao kỉ niệm đẹp với thầy cô cũng như mái trường –Trường THPT ……….

Trong giây phút xúc động này, tôi nhìn lại chặng đường mà tất cả chúng ta đang và chuẩn bị đi qua, đó là gần ba năm học tại trường THPT …………, tôi không khỏi bồi hồi và dạt dào khi nhớ lại những kỉ niệm của chúng ta đã dành cho nhau cũng như những tình cảm mà thầy cô dành cho chúng ta. Đã hơn 2 năm, khoảng thời gian không dài với một đời người, nhưng đủ để lưu giữ nhưng kỉ niệm tốt đẹp về bạn bè, thầy cô và mái trường …

Vào lúc này đây tôi cảm thấy thật tiếc, tôi tiếc vì không còn nhiều thời gian ở lại mái trường yêu dấu này, cũng như giây phút chúng tôi chia tay nhau và chia tay thầy cô sắp đến… Tôi muốn viết để nói lên cảm xúc lúc này nhưng không dễ, bởi có quá nhiều kỉ niệm biết viết sao cho đủ đây, viết sao cho thỏa những suy nghĩ lúc này đây. Tự dưng thấy nhớ, nhớ thầy cô, bạn bè quá.

Làm sao để nói hết được tình cảm mà thầy cô trong ngôi trường này đã “nuôi dưỡng’’ chúng tôi như những đứa con gia đình như thế nào… Tôi lo sợ mất đi một điều gì đó đã quá quen thuộc trong suốt gần 3 năm học, hằng ngày được các thầy cô giảng bài, được học ,được rèn cả kỹ năng sống. Sợ phải chia tay những đứa bạn vẫn ngày ngày cùng mình học tập và nô đùa cùng nhau, và nhất là phải xa đứa bạn cùng bàn… và tôi sợ nhất là khi mình mất phương hướng mà không có cô ở bên khuyên bảo và an ủi.

Mái trường này – ngôi nhà thứ 2 của tôi, nơi mà có khi tôi yêu hơn cả nhà, đó là nơi tôi ngồi học ngày ngày, nơi luôn có những đứa bạn sẵn sàng giúp đỡ, quan tâm tôi, tôi yêu tất cả mọi thứ và quan trọng hơn tôi đã yêu cô, cô giáo dạy tôi học, nhất là cô giáo chủ nhiệm của tôi, cô Trần Hương Giang. Cô dạy tôi trưởng thành, dạy cách làm người để sống tốt sống đẹp… Nhiều lúc tôi chỉ muốn nói với cô rằng: “Cô ơi cô thật tuyệt ”.

Khi em vấp ngã, khi em thất bại luôn có cô ở bên, luôn có cô mở rộng vòng tay đón em về như đứa con lạc đàn. Nếu như không có cô em cảm giác như đã mất đi một người yêu mình, một người hiểu, quan tâm mình … và lo sợ rằng cô sẽ quên em khi em rời xa mái trường này cô à! … Cô ơi, em quý và yêu cô nhiều lắm và em chỉ muốn dừng lại mãi khoảng thời gian này để được ở bên cô và được cô dạy dỗ, được cô quan tâm mãi thôi!.

Và nỗi nhớ thì không thể đo được ít hay nhiều, tình cảm cũng vậy sẽ không kết thúc. Hiện tại hay tương lai thì hình ảnh thầy cô bạn bè mái trường sẽ mãi trong trái tim. Nỗi nhớ theo thời gian sẽ ngày một đong đầy, những gì thầy cô và chúng em dành cho nhau sẽ còn mãi và luôn là những hoài niệm tươi đẹp trong quá khứ.

Xa mái trường này, mỗi người một ngả, mỗi người sẽ có cho mình lối đi riêng, cái gì cũng riêng… nhưng em biết rằng các thầy cô vẫn luôn ở đây, luôn in ấn hình ảnh của chúng em ở trong trái tim và ngay cả khi lúc chúng em đã rời xa mái trường yêu dấu này, vẫn mỉm cười chào đón chúng em khi chúng em quay lại … Bao nhiêu lời cảm ơn cũng không đủ.

Nhưng vẫn xin cảm ơn mái trường này đã cho em gặp được những người thầy, người cô tận tâm và tận tụy như vậy, những người bạn tốt và những bài học sẽ chẳng bao giờ quên được. Đặc biệt là với lớp chuyên Văn của tôi xin gửi lời chúc tốt nhất đến cô chủ nhiệm lớp – cô Trần Hương Giang. Chính cô đã nâng đỡ thay vì là người cô người dẫn dắt, cô đã thay cả phần là người bạn, một người bạn có thể am hiểu và quan tâm chúng tôi, … xin cảm ơn tất cả và em cũng như các bạn sẽ luôn nhớ mãi nơi đây – trường THPT ……… , nơi đã chắp cánh cho tâm hồn em và dẫn lối em thực hiện ước mơ!

Mẫu 2

Trong mỗi cuộc đời, có biết bao kỉ niệm đẹp về tình cảm gia đình và tình hạn, những kỷ niệm ấy thật thiêng liêng cao đẹp biết bao. Nhưng ấn tượng sâu nặng nhất đối với tôi là những kỷ niệm hồi học ở trường tiểu học.

Ngôi trường của tôi ở nông thôn nên không có nét đẹp gì đặc biệt. Nhưng nó đã mang lại cho tôi kỷ niệm ngọt ngào khi lần đầu bước vào trường: cô giáo dạy tôi nắn nót từng chữ, đôi tay của cô nắm chặt tay tôi để rèn chữ, bàn tay cô ấm áp làm sao và cô lại còn tập cho chúng tôi múa hát, giọng cô trong trẻo làm sao. Thời gian trôi qua mau, kỷ niệm lại càng có nhiều với mái trường này… Tôi còn nhớ mãi những kỷ niệm đẹp lúc ra chơi, cùng các bạn chơi đủ các trò, nào là: chơi đuổi bắt, nhảy dây, chơi cầu nhưng ấn tượng sâu nhất đối với tôi đó là trò chơi bịt mắt bắt dê. Hôm ấy vào giờ ra chơi, Lan rủ các bạn trong lớp cùng nhau chơi. Đông quá các bạn phải oẳn tù tì xem ai bắt, cuối cùng là Nam bắt. Lan dùng khăn quàng của mình để bịt mắt Nam lại, các bạn chạy xoay vòng cậu ta, lúc này bạn ấy không thấy gì cả, chỉ tóm bừa nên chúng tôi chạy tán loạn. Bỗng dưng dính một người, Nam sờ từ đầu cho đến tóc và khẳng định là Nga. Nam bỏ khăn ra nhìn, hóa ra đó là bạn lớp khác. Lúc này hai người đều đỏ mặt còn các hạn cùng chơi thì bật cười. Bỗng dưng có một tiếng nói to “Cho tôi chơi với!” Đó chính là Thành, người bạn hay đùa nhất của lớp tôi. Bạn ấy từ trong lớp chạy ra và xung phong bắt. Lan dùng khăn bịt mắt Thành lại, các bạn bắt đầu trốn, Thành đứng giữa sân nhìn qua nhìn lại chẳng thấy gì cả, nhưng hình như bạn ấy đang nghe tiếng bước chân của Hiền. Hiền thấy thế liền chạy qua cột cờ và dừng chân lại, đứng né một bên. Thành nhào tới bắt, ai ngờ Thành bắt dính cột cờ, cả lớp cười lăn lộn, Thành cũng ôm mặt cười. Tiếng trống tùng tùng báo hiệu giờ vào học, thế là giờ ra chơi đã hết, vào lớp các bạn đều dùng tập, sách để quạt cho mát. Đó là một kỷ niệm sâu sắc nhất với tôi dưới mái trường này.

Tuy bây giờ đã học cấp II nhưng kỷ niệm trong sáng hồn nhiên ấy tôi vẫn nhớ. Nhớ đến để thấy thời tiểu học đẹp đẽ làm sao và đó sẽ là kỷ niệm theo tôi trong suốt những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường.

Mẫu 3

Ai trong chúng ta đều có những kỉ niệm vui, buồn bên thầy cô, bạn bè. Tôi cũng vậy, tôi có những kỉ niệm đáng nhớ với cô giáo chủ nhiệm năm lớp 6 của tôi.

Hôm ấy, vào tiết toán, tiết học của cô chủ nhiệm tôi. Tôi vốn không thích môn toán lại thêm việc cô giáo lúc nào cũng thiên vị, hay mắng tôi, hay trách phạt tôi nên tôi lại càng không thích Toán. Cứ đến giờ toán tôi lại không tập trung, hay nói chuyện riêng và trêu các bạn khác. Giờ toán hôm ấy cũng vậy, tôi quay ngang quay ngửa không nghe giảng, không làm bài tập. Lúc đầu cô dừng bài giảng lại nhìn tôi thật lâu nhưng tôi vẫn không thôi. Tôi quay ra làm việc riêng. Như biết được hành động đó của tôi, cô gọi tôi dậy đi giặt cho cô giẻ lau bảng:

- Ơ, Em thưa cô, hôm nay không phải bàn em trực nhật ạ.

- Cô nhắc em tội làm việc riêng, em ra giặt giẻ lau lau bảng để tập trung lại.

- Nhưng em không phục ạ, hôm nay là bàn bạn Hương trực nhật ạ. Sao cô không gọi bạn Hương? (Hương là bạn hay được cô khen và yêu quý)

- Sao em hư vậy nhỉ? Còn cãi lại cô nữa. Cô sẽ phản ánh lại việc này trong cuộc họp phụ huynh sắp tới. Em...

Cô vừa nói đến đó tôi đã thổn thức, nước mắt tôi tuôn chảy, tôi nói trong ấm ức:

- Thưa cô... thưa... sao cô luôn ghét em, sao cô luôn thiên vị? Em đâu làm gì sai mà cô ghét em?

Chưa kịp nói hết câu tôi đã òa ra khóc. Tôi nhất định không phục, tôi không thích cô. Cô cũng dừng lại bài giảng, lặng lẽ ra khỏi lớp. Suốt buổi học hôm ấy tôi không còn tâm trạng, phần vì tôi ấm ức chuyện cô thiên vị, phần vì lo sợ cô sẽ mời phụ huynh lên lớp. Hôm sau, cuối buổi học cô gọi riêng tôi ra, cô phân tích đúng sai, phải trái. Tôi vốn là đứa khôn ranh nên lúc đó tôi vang dạ nhận lỗi và xin cô bỏ qua nhưng thực chất sau lưng tôi vẫn nói xấu cô, không phục cô.

Một hôm, sự việc gần như hôm tôi học trong giờ Toán lại diễn ra trong giờ môn Văn. Tôi rất thích văn nên chả bao giờ tôi nghĩ tôi sẽ bị phạt trong giờ văn vì tội mất tập trung. Nhưng không hiểu sao hôm ấu đầu óc tôi “treo ngược cành cây”. Để cho tôi tập trung trở lại cô giáo dạy văn cũng giao cho tôi nhiệm vụ đi giặt giẻ lau. Tôi vui vẻ đi giặt. Lúc lau bảng tôi nhận ra có cái gì đó quen quen, tôi nhớ lại sự việc hôm học Toán trong giờ cô chủ nhiệm. Tôi như nhận ra điều gì đó, tôi nhớ lại hết những lời lẽ cô khuyên nhủ tôi. Tôi nhớ lại cả lúc cô đấu tranh vì tôi bị ghi trong sổ đầu bài một cách oan ức... À, tôi chợt hiểu... Hóa ra tôi đã nhầm. Cô chủ nhiệm không hề ghét tôi, cô cũng không hề thiên vị. Người luôn quan tâm tôi, uốn nắn cho tôi là cô. Người luôn buồn lòng vì một học sinh cá tính như tôi cũng là cô. Cô quan tâm tôi, nhắc nhở những sai lầm của tôi mà tôi còn trách cô, tôi cứ nghĩ khi cô chỉ ra những sai lầm cho tôi là do cô ghét tôi. Tôi vô tâm, ích kỉ quá. Tôi nghĩ mình cần có hành động cụ thể để xin lỗi cô. Nghĩ vậy tôi liền đợi đến hết buổi học, tôi vào nhà cô, chân thành xin lỗi cô. Cô nở nụ cười thật tươi, vẻ mặt cô nhân từ, bao dung, cô tha thứ hết những sai lầm cỏn con ấy của tôi. Tôi cũng hứa với cô sẽ cố gắng chăm ngoan, học giỏi và yêu thích môn Toán trở lại để trở thành học sinh gương mẫu khiến thầy quý, bạn yêu.

Kỉ niệm của tôi với cô giáo chủ nhiệm là thế đấy. Bây giờ, dù không còn được học cô nữa nhưng tôi vẫn luôn nhớ về cô, một cô giáo hiền từ, bao dung nhất mà tôi từng gặp. Tôi muốn nói với cô rằng: Tôi biết ơn cô và yêu cô rất nhiều!

Mẫu 4

Tài liệu VietJack

Khoảng thời gian ba năm học cấp ba không phải là quá dài so với nhiều người nhưng chẳng hề ngắn. Trong thời gian ấy, có rất nhiều người chỉ biết học, chỉ mong sao cho nhanh hết cấp ba để được đi đại học, để được tự do. Còn tôi, tôi không nghĩ vậy, khoảng thời gian ấy tôi không đối với tôi là khoảng thời gian vô cùng quý báu là khoảng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời vì tôi được học tại nơi đây, được học tại mái trường THPT…………….. này.

Quả thật thời gian trôi qua không chờ cũng chẳng đợi một ai cả. Chớp mắt cái đã bay vèo hết ba năm nhiều lúc thể nào tin được rằng mình bây giờ đã già đầu nhất trường rồi. Còn nhớ mãi ấn tượng đầu tiên về trường của tôi là khi thấy các anh chị thi đỗ vào trường thì vô cùng ngưỡng mộ.

Ngày ấy cứ mỗi lần bố mẹ cho lên ………. chơi là lại đi vòng qua cổng trường, lúc ấy hai bên con dốc cao thoai thoải của trường còn có hai hàng cây xanh tỏa bóng mát cho học sinh đi học mỗi buổi chiều mùa hè oi bức nhìn xa hơn một chút là cái biển cũ kĩ sơn màu xanh làm nổi bật lên dòng chữ trắng “Trường THPT chuyên………………” ở đằng sau cánh cổng trường như hiện hữu bao điều bí mật kì thú chờ đợi tôi khám phá. Và đó cũng là động lực để tôi ước được bước chân vào học mái trường này.

Và rồi tôi cùng đỗ mặc dù số điểm vào trường của tôi không cao như các bạn khác. Ngày biết điểm những cảm xúc trong tôi như được vỡ òa. Niềm hạnh phúc xen lẫn tự hào và háo hức về một tương lai mới, môi trường mới, một cuộc sống tự lập xa gia đình của một cô bé 15 tuổi xâm chiếm hết tâm hồn tôi. Lúc đó tôi muốn hét lên cho cả thế giới biết “TÔI ĐỖ RỒI!!!” cái ước mơ mà tôi ấp ủ bao lâu cũng thành hiện thực rồi.

Tôi bước vào trường ngày đầu tiên vào một buổi sáng mùa hạ tầm tháng 7 do trường có lịch học vào sớm hơn các trường khác. Mặc dù hôm ấy trời không lạnh nhưng chân tay tôi cứ run hết cả lên, có lẽ là vì quá hồi hộp. Khi ấy những sợi nắng len lỏi qua các tán cây như nhuộm một màu tươi sáng hân hoan đón chào những tân học sinh mới bỡ ngỡ bước vào cổng trường. Không thể không kể đến con dốc với độ nghiêng 45 độ đã đốn gục khá nhiều sức lực của tôi. Khép nép trong màu áo trắng, tôi cảm giác mình như trưởng thành lên và thấy tự hào khi đeo trên mình phù hiệu của trường, phải rồi tôi đang lớn dần.

Khó có thể nào quên được những ngày đầu tiên bước vào lớp mới, phải dần làm quen với một sự thay đổi thực sự khi phải rời xa những gì đã quá quen thuộc đến nỗi như một phần của cuộc sống và nó đối với tôi nó còn khó hơn gấp bội lần, vì tôi là một con người thích sống khép kín và gần như là khó có thể giao tiếp với những người bạn mới. Nhưng con người ai cùng phải thay đổi, phải thích nghi với cuộc sống này. Dần dần tôi cũng đã có thể làm quen được gần hết các bạn trong lớp. Ba mươi sáu con người mỗi người một vẻ, nhưng chúng tôi là một tập thể, chúng tôi luôn đoàn kết và gạt bỏ những cái tôi của mình.

Những người bạn là những người đồng hành tuyệt vời luôn sát cánh bên tôi trong con đường học tập. Nhưng để nói tôi của ngày hôm nay một con người trưởng thành hơn rất nhiều thì thầy cố mới là những người có công rất lớn, thầy cô như là những người cha người mẹ thứ hai dạy dỗ chúng tôi thành người. Nếu nói thầy cô là những người lái đò đưa học sinh qua sông, thì thầy cô giáo trường tôi là những người lái đò tận tâm.

Đối với tôi thời gian ở ngôi trường này còn quý giá hơn hàng vạn viên kim cương, bởi hàng ngày tôi đến nơi đây để biết thêm học hỏi thêm bao điều mới mẻ, tôi cảm nhận được thêm tinh thần yêu nước to lớn của dân tộc thấm đượm qua những áng văn qua nhưng vần thơ cô giảng tôi hiểu hơn những trang sử hào hùng những chiến công kì tích của cha ông để bảo vệ đất và tôi còn được đưa đến với những vùng đất mới với bao điều lí thú về thiên nhiên, về phong tục và truyền thống lâu đời của con người ở đó qua các bài giảng của thầy cô đã thức khuya dậy sớm để chuẩn bị cho chúng tôi.

Ngoài ra chúng tôi còn được khám phá những tính chất định lý toán học, vật lý, hóa học lạ lẫm và thú vị. có được tất cả những điều ấy là nhờ công lao của những người thầy cô giáo đã thầm lặng ngày ngày truyền đạt cho chúng tôi. Thầy cô dạy cho chúng tôi những đức tính tốt đẹp những đạo lý để làm người, thầy cô luôn luôn quan tâm đến chúng tôi, trăn trở vì những khuyết điểm mà chúng tôi vấp phải.

Và những người thầy người cô những con người luôn tận tụy suốt những năm tháng ấy đã dìu dắt tôi đến bên bến bờ tri thức. Không chỉ vậy, tình yêu mang tên “THPT………..” còn được tạo nên qua những kỉ niệm qua những khung bậc cảm xúc của ngày khai giảng, ngày lễ 20/11… tôi yêu hàng cây lộc vừng luôn nở hoa vào lúc giao mùa từ xuân sang hạ, nó như tô điểm thêm cho mái trường này càng lung linh rực rỡ.

Tôi yêu những giờ ra chơi tất cả ào ra sân tập thể dục như điệu như đàn ong vỡ tổ, đứa nào đứa nấy háo hức tập vui vẻ nở nụ cười, và cả những có tổ chức lễ khai giảng các dịp lễ lớn. Các bạn nữ tung bay trong tà áo dài thướt tha của tuổi mới lớn vui tươi hớn hở chào mừng những ngày lễ.

Tôi yêu lắm sân trường này mỗi khoảng nền đất, mỗi chiếc ghế dá đều in đánh dấu những kỉ niệm đẹp về mỗi lần chơi đùa nói chuyện rôm rả với lũ bạn. Nhớ lắm những kỉ niệm buồn vui những lúc sát cánh bên nhau những lúc vượt qua khó khăn trong học tập và những tình yêu “chớm nở” những rung động đầu đời những cảm xúc ngây ngô, vụng dại tuổi mộng mơ, tình yêu thời “cắp sách”. Nó thật đẹp !

Và bạn ơi, tôi biết mỗi ai trong chúng ta ai cũng đã từng có một thời học sinh hồn nhiên với bao kỉ niệm như thế! Tôi cũng vậy, tôi có một thời học sinh vô cùng vui vẻ, ý nghĩa. Một thời học sinh không bao giờ quên với những lần quên không làm bài tập bị thầy cô phạt.

Thời gian thì cứ trôi, trôi mãi chẳng chờ đợi một ai, khoảng thời gian ba năm trôi qua nhanh như chớp mắt và rồi mỗi chúng ta cũng sẽ đến lúc nói lời tạm biệt mái trường nơi đây để đến với những cuộc sống mới, môi trường học mới nhưng chúng tôi sẽ không bao giờ quên những ngày tháng tràn ngập kỉ niệm đẹp đẽ này. Dù có đi đâu thì ngôi trường này vẫn chiếm trọn vị trí cao nhất trong tôi – Ngôi trường THPT chuyên ……….. thân yêu!

Mẫu 5

Trong cuộc đời của mỗi con người, chắc ai cũng từng cắp sách đến trường, đến lớp được ngồi vào ghế nhà trường với hình ảnh người bạn, người cô thân thiết và cả những kỉ niệm nữa chứ. Quãng đời học sinh còn lại của tôi và bạn chắc một khi dã trải qua thì không thể không ghi lại những dòng dấu ấn sâu sắc.

Ba năm học trôi qua, không phải là ngắn, cũng đủ để những con người xa lạ trở nên thân thiết hơn giống như một gia đình, sự dạy dỗ chỉ bảo ân cần của thầy, cô giáo dưới mái nhà trường THCS Đức Ninh làm cho tôi cảm thấy thêm yêu ngôi trường này. Tôi yêu những hàng phượng ngả bóng dưới sân trường trong những buổi trưa hè, gốc phượng ấy không biết bao nhiêu lần tôi đã nán lại trong những giờ ra chơi ngồi đếm những đốm nắng lung linh xuyên qua kẽ lá.

Tôi yêu những con đường mòn trong sân trường đã để lại những kỉ niệm vui cũng như buồn trong tôi. Tôi yêu hàng ghế đá khi các cô các cậu học trò vui đùa lẫn nhau. Tôi yêu tiếng trống trường rộn ràng, giòn giã và yêu cả cái lớp học có cánh cửa hoen gỉ, nơi tôi ngồi học ngày xưa nhìn ra cửa sổ vào buổi trưa hè những chú chim đùa nhau trong nắng và cả tán lá bàng tỏa ra xanh mướt như đang che bớt đi cái không khí nóng nực của mùa hè.

Tôi nhớ những tiết học của cô giáo chủ nhiệm, nhớ tiếng cô giảng bài và nhớ cả tiếng phấn trên nền bảng xanh thẳm. Giọng cô dịu dàng, trìu mến tận tình chỉ bảo cho học sinh mới thấy được công lao của cô dành cho chúng tôi. Nhớ lại lời cô dạy bảo năm ấy tôi lại càng thêm thấm thía, chính vì công lao to lớn đó đã thúc đẩy mỗi người trong chúng tôi cần phải cố gắng hơn nữa để không phụ lòng mong mỏi của cô dành cho chúng tôi.

Ba tháng nghỉ hè đã sắp kết thúc, nhường lại cho mùa thu, mùa mà tất cả các học sinh sắm sửa chuẩn bị cho một năm học mới. Cánh cửa trường đã mở đón chào các em học sinh đến ngày tựu trường của một năm học mới với bao nhiêu là cảm xúc. Sẽ có nhiều thứ thay đổi nhưng những kí ức này luôn động lại trong trái tim tôi mãi mãi.

Thêm một năm nữa, tôi sẽ phải tạm biệt ngôi trường này và phải xa bạn bè, thầy cô ở đây. Một ngôi trường và thầy cô giáo đẹp như một bài ca không thể nào quên. Nghĩ về hiện tại thầy cô vấn đang ở bên cạnh chúng tôi, mới cảm thấy vui hơn. Bên dưới mái trường mà chúng ta vẫn miệt mài học tập, sẽ có những thầy cô luôn dõi theo bước chân của chúng tôi đi đến tận cuối con đường. Giờ này đây tôi sẽ cố gắng học tập để không phụ lòng mong mỏi của thầy cô đối với chúng tôi.

 Xem thêm một số bài văn mẫu lớp 7 hay khác: 

TOP 30 bài văn Biểu cảm về người thầy, cô giáo em yêu quý (2024) SIÊU HAY

TOP 30 Bài văn Kể lại buổi lễ khai giảng đầu tiên của em (2024) SIÊU HAY

TOP 20 Bài văn Giải thích về câu tục ngữ Không thầy đố mày làm nên (2024) SIÊU HAY

TOP 30 Bài văn nghị luận về học tập suốt đời là chìa khóa của thành công (2024) SIÊU HAY

TOP 10 Bài văn Nghị luận về trong quá trình học tập thì tự học là con đường ngắn nhất để dẫn đến thành công (2024) SIÊU HAY

 

 

 

Bình luận (0)

Đăng nhập để có thể bình luận

Chưa có bình luận nào. Bạn hãy là người đầu tiên cho tôi biết ý kiến!