TOP 10 Bài văn biểu cảm về một kỉ niệm đáng nhớ với người thân yêu (2024) SIÊU HAY NHẤT

1900.edu.vn xin giới thiệu Bài văn biểu cảm về một kỉ niệm đáng nhớ với người thân yêu lớp 7 Chân trời sáng tạo gồm dàn ý và bài văn mẫu hay nhất, chọn lọc giúp học sinh viết bài tập làm văn lớp 7 hay hơn. Mời bạn đọc tham khảo

Bài văn biểu cảm về một kỉ niệm đáng nhớ với người thân yêu

Dàn ý bài văn biểu cảm về con người sự việc

I. Mở bài

  • Giới thiệu đối tượng biểu cảm

  • Biểu đạt cảm xúc chung về đối tượng biểu cảm

II. Thân bài: Biểu lộ cảm xúc, suy nghĩ cụ thể một cách sâu sắc về đối tượng biểu cảm:

  • Đối với bài văn biểu cảm về con người: cần biểu lộ cảm xúc, suy nghĩ về đặc điểm, tính cách, kỉ niệm gắn với người đó

  • Đối với bài văn biểu cảm về sự việc: có thể biểu lộ cảm xúc theo trình tự diễn biến của sự việc

III. Kết bài:

  • Khẳng định lại tình cảm, cảm xúc về đối tượng

  • Rút ra điều đáng nhớ đối với bản thân

Một số bài văn biểu cảm về một kỉ niệm đáng nhớ với người thân yêu hay

Mẫu số 1

Gió đông đã về, báo hiệu một năm đang đi dần về cuối. Em lại háo hức nhớ về kỉ niệm tuyệt vời cùng bố vào cận Tết năm ngoái.

Đó là kỉ niệm, em được cùng bố gói bánh chưng đón Tết. Mọi năm, em chỉ đóng vai trò là người quan sát mà thôi, nhưng hôm ấy, bố đã nghị em cùng bố gói bánh. Thật là sung sướng và hồi hộp làm sao.

Nguyên liệu đã được mẹ đi chợ mua đầy đủ cả. Em và bố bắt tay ngay vào quá trình làm bánh. Đầu tiên là lau sạch lá dong. Những chiếc lá to, phải lau thật cẩn thận để chúng không bị rách. Sau đó là bước gói bánh. Bố mua cho em một chiếc khuôn nhỏ bằng bàn tay để dễ gói hơn. Đầu tiên là cắt lá cho vừa khuôn, rồi xếp thành hình góc khuôn. Bốn phần lá đứng cạnh nhau, tạo nên chiếc đế kín kẽ và chắc chắn. Tiếp đến, là cho nguyên liệu vào, một lớp nếp, đỗ xanh, thịt lợn rồi lại đỗ xanh, nếp. Cuối cùng, là gập phần lá dư ở trên lại và buộc dây lạt cho thật chắc chắn. Những cái đầu, chưa quen tay, em còn phải nhờ bố buộc giúp. Em vừa nín thở, vừa căng chặt tay để phần nhân không bị rơi ra lúc thắt dây. Dần dần, em đã có thể tự buộc dây được, hoàn thành chiếc bánh thật xinh xắn. Sau một ngày chờ luộc bánh. Những chiếc bánh chưng do chính tay em gói đã được ra lò. Thật tự hào biết bao khi nhìn những chiếc bánh ngon lành được gắp ra. Mọi người ăn thử, ai cũng khen khiến em vui lắm.

Năm nay, em sẽ xin bố được gói bánh bằng khuôn to như bố vẫn gói. Càng nghĩ về kỉ niệm năm trước, em lại càng mong sao Tết năm nay đến nhanh hơn.

Kể về một kỉ niệm đáng nhớ với một người thân trong gia đình (6 mẫu)

Mẫu số 2

Kỉ niệm đáng nhớ nhất của em với bố, có lẽ chính là lần em được bố dạy bơi.

Lúc đó, cả nhà em đã cùng nhau về thăm ông bà ở quê. Khi dẫn em đến dòng sông cuối làng, bố đã kể về những buổi bơi đua cùng bạn bè lúc nhỏ cho em nghe. Nghe bố kể mà em phấn khích vô cùng, nên đã xin bố dạy bơi cho mình.

Nghe lời đề nghị của em, bố vui lắm, liền dẫn em lại phía bờ sông có nước cạn để bắt đầu buổi “dạy”. Đầu tiên, bố cùng em khởi động toàn thân. Từng hành động em đều thực hiện thật nghiêm túc, đồng thời càng thêm háo hức, chờ đợi được xuống nước ngay. “Được rồi!” - tín hiệu tuyệt vời từ bố, báo cho em rằng, đã đến lúc xuống nước rồi. Vui sướng vô cùng, em liền chạy về dòng nước.

Tuy nhiên, bao háo hức đều tan biến ngay khi nước ngập đến ngang lưng em. Nhìn dòng nước mênh mông, em bỗng có sự sợ hãi kì lạ. Cơn sợ hãi ngày càng lớn, nuốt chửng lấy em, khiến em bất giác lùi lại vào bờ. Bỗng một bàn tay ấm áp đặt lên vai khiến em chững lại. Đó là bố. Bố đang ở phía sau nhìn em đầy tin tưởng và yêu thương. Nó như dòng nước mát lạnh, dập tắt bao nôn nóng, lo âu trong em. Theo ánh mắt và lời cổ vũ của bố, em lại tiến về phía trước. Những động tác bơi lúc đầu luôn thật khó khăn. Nhưng nhờ bàn tay vững vàng của bố mà em đã có thêm niềm tin và động lực để tiếp tục tập luyện. Một buổi chiều, hai buổi chiều rồi đến chiều thứ tư, em đã có thể bơi lội được mà không cần bố đỡ nữa. Cảm giác khi được bơi quãng đầu tiên một mình, đến giờ em vẫn còn nhớ rõ. Đó là sự tự do, sung sướng vỡ òa. Thật tuyệt vời vô cùng. Đến nụ cười của bố hôm ấy cũng sáng rỡ lắm. Chắc chắn bố đã rất tự hào về em. Em cũng vậy. Có thể, việc học bơi không hề khó khăn, nhưng em đã chinh phục nó, vượt qua nỗi sợ của bản thận mình. Chẳng phải là điều quá tuyệt vời hay sao?

Bây giờ, em đã có thể bơi lội thuần thục rồi. Em thích nhất, là được cùng bố bơi ở con sông quê mình. Cảm giác ấy, không một bể bơi nào có thể thay thế được.

Mẫu số 3

Một chiều đầu đông, em được nghỉ học thể dục nên đã về nhà sớm hơn mọi lần. Vì vậy mà em đã có một kỉ niệm thật tuyệt cùng với bố.

Lúc em về nhà, bố đang loay hoay ở trước sân, nhưng đang chuẩn bị làm gì đó. Khi nghe em hỏi, bố mới bảo rằng đang chuẩn bị làm đất để trồng mấy luống rau xà lách. Thế là, em liền xin bố được trồng cùng. Thú thật, tuy năm nào bố cũng trồng rau, nhưng năm nay là lần đầu tiên mà em được trồng rau cùng với bố. Theo hướng dẫn tận tình của “thầy giáo bố”, em dùng chiếc cuốc nhỏ, vun đất ở hai bên theo đường thẳng, để tạo nên luống đất nhô cao hơn hẳn mặt đất. Hai bố con đào các luống đất song song với nhau. Khi em mới cuốc được một luống, đã thấy đau lưng, nhức tay rồi. Thế mà nhìn sang bên cạnh, bố đã phăm phăm cuốc xong cả vạt đất. Thế mới thấy, bố của em giỏi như thế nào. Nhìn thấy thế, em lại càng không thể dừng lại, quyết tâm phải cố gắng hơn nữa.

Tiếp đó, bố hướng dẫn em cách trồng từng cây xà lách con. Đầu tiên là lấy ngón tay tạo lỗ trên mặt đất, sau đó cho gốc cây xuống, rồi vùi đất lại, nén thật chặt. Nghe thì đơn giản mà thật ra lại khó lắm. Phải hỏng mất hai cây, em mới trồng được cây xà lách non đầu tiên. Thấy em tự trách, bố cười xòa rồi khích lệ em tiếp tục cố gắng. Lúc nào cũng vậy. Hễ em buồn bã hay thất bại về điều gì, thì bố sẽ lập tức xuất hiện, cổ vũ em, trao cho em niềm tin và sức mạnh. Bố như cây trụ lớn trong thế giới tinh thần của em vậy. Sau đó, hai bố con lại tiếp tục trồng từng cây rau mới. Vừa trồng bố vừa kể cho em nghe về chuyện ngày bố còn bé. Mới học lớp hai, bố đã biết chăn trâu, cắt cỏ rồi. Hồi ấy nhà bà nội nghèo lắm, mấy anh em phải đi mót khoai để có bữa no. Nghe bố kể, em thương bố lắm. Cùng với đó là sự tự hào về người bố tuyệt vời của mình.

Buổi trồng rau với bố hôm ấy không chỉ là một hoạt động thú vị. Mà hơn hết, đó là những khoảnh khắc em được trò chuyện và tâm sự với bố nhiều hơn. Giúp em thêm hiểu và gần gũi với bố của mình

Mẫu số 4

Gió đông đã về, báo hiệu một năm đang đi dần về cuối. Em lại háo hức nhớ về kỉ niệm tuyệt vời cùng bố vào cận Tết năm ngoái.

 

Đó là kỉ niệm, em được cùng bố gói bánh chưng đón Tết. Mọi năm, em chỉ đóng vai trò là người quan sát mà thôi, nhưng hôm ấy, bố đã nghị em cùng bố gói bánh. Thật là sung sướng và hồi hộp làm sao.

Nguyên liệu đã được mẹ đi chợ mua đầy đủ cả. Em và bố bắt tay ngay vào quá trình làm bánh. Đầu tiên là lau sạch lá dong. Những chiếc lá to, phải lau thật cẩn thận để chúng không bị rách. Sau đó là bước gói bánh. Bố mua cho em một chiếc khuôn nhỏ bằng bàn tay để dễ gói hơn. Đầu tiên là cắt lá cho vừa khuôn, rồi xếp thành hình góc khuôn. Bốn phần lá đứng cạnh nhau, tạo nên chiếc đế kín kẽ và chắc chắn. Tiếp đến, là cho nguyên liệu vào, một lớp nếp, đỗ xanh, thịt lợn rồi lại đỗ xanh, nếp. Cuối cùng, là gập phần lá dư ở trên lại và buộc dây lạt cho thật chắc chắn. Những cái đầu, chưa quen tay, em còn phải nhờ bố buộc giúp. Em vừa nín thở, vừa căng chặt tay để phần nhân không bị rơi ra lúc thắt dây. Dần dần, em đã có thể tự buộc dây được, hoàn thành chiếc bánh thật xinh xắn. Sau một ngày chờ luộc bánh. Những chiếc bánh chưng do chính tay em gói đã được ra lò. Thật tự hào biết bao khi nhìn những chiếc bánh ngon lành được gắp ra. Mọi người ăn thử, ai cũng khen khiến em vui lắm.

Năm nay, em sẽ xin bố được gói bánh bằng khuôn to như bố vẫn gói. Càng nghĩ về kỉ niệm năm trước, em lại càng mong sao Tết năm nay đến nhanh hơn.

Mẫu số 5

Kỉ niệm đáng nhớ nhất của em với bố, có lẽ chính là lần em được bố dạy bơi.

Lúc đó, cả nhà em đã cùng nhau về thăm ông bà ở quê. Khi dẫn em đến dòng sông cuối làng, bố đã kể về những buổi bơi đua cùng bạn bè lúc nhỏ cho em nghe. Nghe bố kể mà em phấn khích vô cùng, nên đã xin bố dạy bơi cho mình.

Nghe lời đề nghị của em, bố vui lắm, liền dẫn em lại phía bờ sông có nước cạn để bắt đầu buổi “dạy”. Đầu tiên, bố cùng em khởi động toàn thân. Từng hành động em đều thực hiện thật nghiêm túc, đồng thời càng thêm háo hức, chờ đợi được xuống nước ngay. “Được rồi!” - tín hiệu tuyệt vời từ bố, báo cho em rằng, đã đến lúc xuống nước rồi. Vui sướng vô cùng, em liền chạy về dòng nước.

Tuy nhiên, bao háo hức đều tan biến ngay khi nước ngập đến ngang lưng em. Nhìn dòng nước mênh mông, em bỗng có sự sợ hãi kì lạ. Cơn sợ hãi ngày càng lớn, nuốt chửng lấy em, khiến em bất giác lùi lại vào bờ. Bỗng một bàn tay ấm áp đặt lên vai khiến em chững lại. Đó là bố. Bố đang ở phía sau nhìn em đầy tin tưởng và yêu thương. Nó như dòng nước mát lạnh, dập tắt bao nôn nóng, lo âu trong em. Theo ánh mắt và lời cổ vũ của bố, em lại tiến về phía trước. Những động tác bơi lúc đầu luôn thật khó khăn. Nhưng nhờ bàn tay vững vàng của bố mà em đã có thêm niềm tin và động lực để tiếp tục tập luyện. Một buổi chiều, hai buổi chiều rồi đến chiều thứ tư, em đã có thể bơi lội được mà không cần bố đỡ nữa. Cảm giác khi được bơi quãng đầu tiên một mình, đến giờ em vẫn còn nhớ rõ. Đó là sự tự do, sung sướng vỡ òa. Thật tuyệt vời vô cùng. Đến nụ cười của bố hôm ấy cũng sáng rỡ lắm. Chắc chắn bố đã rất tự hào về em. Em cũng vậy. Có thể, việc học bơi không hề khó khăn, nhưng em đã chinh phục nó, vượt qua nỗi sợ của bản thận mình. Chẳng phải là điều quá tuyệt vời hay sao?

Bây giờ, em đã có thể bơi lội thuần thục rồi. Em thích nhất, là được cùng bố bơi ở con sông quê mình. Cảm giác ấy, không một bể bơi nào có thể thay thế được.

Xem thêm một số bài văn mẫu lớp 7 chân trời sáng tạo hay khác:

Bình luận (0)

Đăng nhập để có thể bình luận

Chưa có bình luận nào. Bạn hãy là người đầu tiên cho tôi biết ý kiến!