Đề bài: Bài văn biểu cảm về kỉ niệm đáng nhớ của bản thân
I. Dàn ý: Bài văn biểu cảm về kỉ niệm đáng nhớ của bản thân
1. Mở bài
- Giới thiệu đối tượng biểu cảm
- Biểu đạt cảm xúc chung về đối tượng biểu cảm
2. Thân bài: Biểu lộ cảm xúc, suy nghĩ cụ thể một cách sâu sắc về đối tượng biểu cảm:
- Đối với bài văn biểu cảm về con người: cần biểu lộ cảm xúc, suy nghĩ về đặc điểm, tính cách, kỉ niệm gắn với người đó
- Đối với bài văn biểu cảm về sự việc: có thể biểu lộ cảm xúc theo trình tự diễn biến của sự việc
3. Kết bài:
- Khẳng định lại tình cảm, cảm xúc về đối tượng
- Rút ra điều đáng nhớ đối với bản thân
II. Bài văn mẫu: Bài văn biểu cảm về kỉ niệm đáng nhớ của bản thân
Bài văn mẫu số 1
Gió đông đã về, báo hiệu một năm đang đi dần về cuối. Em lại háo hức nhớ về kỉ niệm tuyệt vời cùng bố vào cận Tết năm ngoái.
Đó là kỉ niệm, em được cùng bố gói bánh chưng đón Tết. Mọi năm, em chỉ đóng vai trò là người quan sát mà thôi, nhưng hôm ấy, bố đã nghị em cùng bố gói bánh. Thật là sung sướng và hồi hộp làm sao.
Nguyên liệu đã được mẹ đi chợ mua đầy đủ cả. Em và bố bắt tay ngay vào quá trình làm bánh. Đầu tiên là lau sạch lá dong. Những chiếc lá to, phải lau thật cẩn thận để chúng không bị rách. Sau đó là bước gói bánh. Bố mua cho em một chiếc khuôn nhỏ bằng bàn tay để dễ gói hơn. Đầu tiên là cắt lá cho vừa khuôn, rồi xếp thành hình góc khuôn. Bốn phần lá đứng cạnh nhau, tạo nên chiếc đế kín kẽ và chắc chắn. Tiếp đến, là cho nguyên liệu vào, một lớp nếp, đỗ xanh, thịt lợn rồi lại đỗ xanh, nếp. Cuối cùng, là gập phần lá dư ở trên lại và buộc dây lạt cho thật chắc chắn. Những cái đầu, chưa quen tay, em còn phải nhờ bố buộc giúp. Em vừa nín thở, vừa căng chặt tay để phần nhân không bị rơi ra lúc thắt dây. Dần dần, em đã có thể tự buộc dây được, hoàn thành chiếc bánh thật xinh xắn. Sau một ngày chờ luộc bánh. Những chiếc bánh chưng do chính tay em gói đã được ra lò. Thật tự hào biết bao khi nhìn những chiếc bánh ngon lành được gắp ra. Mọi người ăn thử, ai cũng khen khiến em vui lắm.
Năm nay, em sẽ xin bố được gói bánh bằng khuôn to như bố vẫn gói. Càng nghĩ về kỉ niệm năm trước, em lại càng mong sao Tết năm nay đến nhanh hơn.
Bài văn mẫu số 2
Kỉ niệm đáng nhớ nhất của em với bố, có lẽ chính là lần em được bố dạy bơi.
Lúc đó, cả nhà em đã cùng nhau về thăm ông bà ở quê. Khi dẫn em đến dòng sông cuối làng, bố đã kể về những buổi bơi đua cùng bạn bè lúc nhỏ cho em nghe. Nghe bố kể mà em phấn khích vô cùng, nên đã xin bố dạy bơi cho mình.
Nghe lời đề nghị của em, bố vui lắm, liền dẫn em lại phía bờ sông có nước cạn để bắt đầu buổi “dạy”. Đầu tiên, bố cùng em khởi động toàn thân. Từng hành động em đều thực hiện thật nghiêm túc, đồng thời càng thêm háo hức, chờ đợi được xuống nước ngay. “Được rồi!” - tín hiệu tuyệt vời từ bố, báo cho em rằng, đã đến lúc xuống nước rồi. Vui sướng vô cùng, em liền chạy về dòng nước.
Tuy nhiên, bao háo hức đều tan biến ngay khi nước ngập đến ngang lưng em. Nhìn dòng nước mênh mông, em bỗng có sự sợ hãi kì lạ. Cơn sợ hãi ngày càng lớn, nuốt chửng lấy em, khiến em bất giác lùi lại vào bờ. Bỗng một bàn tay ấm áp đặt lên vai khiến em chững lại. Đó là bố. Bố đang ở phía sau nhìn em đầy tin tưởng và yêu thương. Nó như dòng nước mát lạnh, dập tắt bao nôn nóng, lo âu trong em. Theo ánh mắt và lời cổ vũ của bố, em lại tiến về phía trước. Những động tác bơi lúc đầu luôn thật khó khăn. Nhưng nhờ bàn tay vững vàng của bố mà em đã có thêm niềm tin và động lực để tiếp tục tập luyện. Một buổi chiều, hai buổi chiều rồi đến chiều thứ tư, em đã có thể bơi lội được mà không cần bố đỡ nữa. Cảm giác khi được bơi quãng đầu tiên một mình, đến giờ em vẫn còn nhớ rõ. Đó là sự tự do, sung sướng vỡ òa. Thật tuyệt vời vô cùng. Đến nụ cười của bố hôm ấy cũng sáng rỡ lắm. Chắc chắn bố đã rất tự hào về em. Em cũng vậy. Có thể, việc học bơi không hề khó khăn, nhưng em đã chinh phục nó, vượt qua nỗi sợ của bản thận mình. Chẳng phải là điều quá tuyệt vời hay sao?
Bây giờ, em đã có thể bơi lội thuần thục rồi. Em thích nhất, là được cùng bố bơi ở con sông quê mình. Cảm giác ấy, không một bể bơi nào có thể thay thế được.
Bài văn mẫu số 3
Gia đình có vai trò thật quan trọng, và đối với tôi cũng vậy. Trong gia đình, người mà tôi yêu thương nhất chính là mẹ.
Mẹ tôi là một người phụ nữ giản dị. Nhưng mẹ đã dành cho tôi những sự hy sinh thật phi thường. Bố mẹ chia tay khi tôi còn rất nhỏ. Tôi sống cùng với mẹ. Mẹ vừa phải làm mẹ, vừa phải làm bố. Nhờ có tình yêu thương vô bờ của mẹ đã lấp đầy khoảng trống tình cảm của bố.
Còn nhớ năm lớp tám, tôi đến nhà Hồng - cô bạn thân cùng lớp chơi. Do quá mải chơi nên khi về đến nhà thì trời đã tối. Tôi nghĩ thầm trong lòng rằng kiểu gì khi về đến nhà mẹ cũng mắng. Nhưng khi tôi về đến nơi, bước vào nhà lại thấy thật yên tĩnh, chỉ nhìn thấy trên bàn là cơm canh nóng hổi, mà không thấy mẹ đâu. Tôi ăn cơm xong mà lòng đầy lo âu. Tôi lén vào phòng của mẹ, thì nhìn thấy mẹ đang nằm trên giường. Tôi khẽ gọi: “Mẹ ơi!” nhưng không thấy tiếng trả lời. Cảm thấy lo lắng, tôi chạy đến bên giường, khi chạm vào người mẹ thì thấy nóng bừng. Có lẽ mẹ đã bị sốt.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy sợ hãi, xen lẫn cả sự ân hận. Tôi tự trách mình mải chơi, trong khi mẹ thì phải làm việc vất vả, lại bị ốm mà vẫn cố gắng nấu cơm cho tôi. Tự trấn an bản thân, tôi nhanh chóng chạy đi lấy khăn mặt lạnh đắp lên trán mẹ. Rồi còn nấu một ít cháo ăn liền và mua thuốc cho mẹ. Một lúc sau, có vẻ đã khá hơn, mẹ tỉnh dậy. Tôi thuyết phục mẹ ăn cháo và uống thuốc. Mẹ vừa ăn vừa mỉm cười nhìn tôi. Xong xuôi, tôi nhìn mẹ, rồi ôm lấy mẹ và bật khóc nức nở: “Con xin lỗi mẹ ạ!”. Mẹ chỉ ôm tôi vào lòng rồi nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu! Nín đi con!”.
Sáng hôm sau, mẹ đã khỏe hẳn và có thể đi làm bình thường. Nhưng nhờ có trải nghiệm hôm qua mà tôi mới biết mẹ đã vất vả vì tôi như thế nào. Tôi thầm nhắc nhở bản thân phải cố gắng học tập hơn, giúp đỡ mẹ nhiều hơn để mẹ khỏi lo lắng, vất vả.
Đối với tôi, mẹ chính là nguồn ánh sáng diệu kỳ. Sau hôm đó, tôi dường như thấu hiểu thêm công ơn của mẹ, cũng như hiểu được rằng:
“Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi suốt đời, lòng mẹ vẫn theo con”
(Con cò, Chế Lan Viên)
Bài văn mẫu số 4
Ngày hôm nay, vì trời mưa to, lại không có áo mưa, nên em đành phải ngồi lại trong lớp học chờ mưa tạnh rồi mới về nhà. Trong lúc cùng lũ bạn ngồi ngắm mưa rơi, em lại chợt nhớ về kỉ niệm dưới mưa của mình vào hơn ba năm về trước.
Hồi đó, em vừa lên lớp 2, đã quen lớp, quen bạn bè rồi nên rất dạn dĩ. Giờ ra chơi nào, em cũng cùng các bạn chạy đi chơi khắp sân trường. Hôm đó, chúng em được nghỉ học sớm không báo trước, nên bố mẹ chưa đến đón kịp. Vì vậy, chúng em đành ngồi lại ở hành lang lớp để chờ người đến đón. Tự nhiên lúc ấy, trời lại đổ mưa rào. Khiến trên sân có đầy những vũng nước to nhỏ. Thế là em cũng các bạn rủ nhau mặc áo mưa rồi ra sân chơi. Dưới cơn mưa chúng em hò reo, rượt đuổi nhau vô cùng vui vẻ. Một lát sau, chúng em rủ nhau thi nhảy qua các vũng nước đọng, xem ai nhảy qua vũng nước to hơn thì sẽ thắng. Trong lúc chơi, vì tính hiếu thắng, em quyết định thử sức với một vũng nước lớn. Và tất nhiên là em không thể nhảy qua được. Em ngã xuống giữa vũng nước, làm nước bắn tung tóe khắp nơi, còn bản thân thì ướt hết cả. Cùng lúc đó, mẹ em đến đón. Thấy em bị ướt hết như vậy, mẹ đã rất tức giận. Về đến nhà, mẹ liền đưa em đi tắm gội thay áo quần khô rồi mới mắng em một trận nên thân. Sau hôm đó, em bị cảm đến gần một tuần mới khỏi. Khiến em từ bỏ hẳn thói nghịch ngợm của mình.
Sau sự kiện lần đó, em trở nên ngoan ngoãn và nghe lời mẹ hơn. Không nghịch ngợm lung tung nữa. Và mỗi khi trời đổ mưa, thì em lại bồi hồi mà nhớ về kỉ niệm ngốc nghếch ấy của mình.
Bài văn mẫu số 5
Ai cũng đầy ắp những kỉ niệm của một thời thơ ấu. Đặc biệt, những buổi đầu cắp sách đến trường, được gặp gỡ và làm quen với biết bao thầy cô, bạn bè … sẽ luôn là những kỉ niệm mãi mãi không bao giờ quên.
Những ngày đầu đi học, tôi luôn được cô giáo khen viết chữ đẹp và đều. Em học rất khá môn tập viết tuy nhiên lại không giỏi môn toán. Đây là môn học mà em sợ nhất. Cô giáo mặc dù đã giảng dạy, hướng dẫn em làm bài rất cẩn thận và tỉ mỉ tuy nhiên do bản thân sợ môn học này nên những lời cô giảng dạy em không hiểu hết. Biết vậy, nên cô đã đổi chỗ cho em ngồi cạnh Hà – một trong những bạn học giỏi toán nhất lớp – để học tập cùng nhau. Cùng nhau làm bài tập nhóm đã giúp cho em tiến bộ hơn rất nhiều. Em đã học được phương pháp học toán của bạn. Thậm chí, trong những bài toán khó, bạn còn hướng dẫn em cách tiếp cận vấn đề và phương pháp giải phù hợp. Từ một học sinh yếu môn toán, em đã bắt đầu có niềm đam mê và yêu thích với môn học này.
Có một lần trong một bài kiểm tra toán, em không làm được bài. Em ngồi loay hoay gần như cả buổi để giải. Hà thấy vậy liền viết viết ra một tờ nháp. Sau đó, bạn vo vo lại rồi nhẹ nhàng đưa cho em. Em cảm thấy rất vui khi được bạn giúp đỡ nhưng đồng thời cũng thấy bứt rứt trong lòng. Rồi em cầm tờ giấy đã vo nhét vào học bàn. Em chợt nhớ lời cô giáo dạy: “Thất bại là mẹ thành công”. Em không muốn bản thân mình cứ mãi yếu kém môn toán. Hà cũng thúc giục em giở tờ giấy ra chép. Nhưng bản thân em kiên quyết từ chối và tiếp tục ngồi suy nghĩ cách làm. Khi chỉ còn khoảng năm phút thì hết giờ làm bài, tự dưng những lời cô giáo giảng như hiện về trong tâm trí em. Một hồi viết nháp các công thức đã học, em chợt phát hiện ra mình đã bỏ quên mất một phép tính. Em vội vàng sửa lại bài làm. Khi trống báo hiệu kết thúc giờ kiểm tra cũng là lúc em hoàn thành bài thi.
Cô giáo trả bài kiểm tra và em được điểm 8 – một kết quả xứng đáng với sự nỗ lực của bản thân, Hà cũng rất vui khi thấy em đã học khá hơn trước. Đến bây giờ mỗi khi nhắc lại, tôi lại thấy hân hoan trong lòng.
Bài văn mẫu số 6
Em nhớ mãi tiết trả bài hôm ấy. Giờ phút ngỡ ngàng và đau khổ nhất đối với em từ khi bước vào lớp 6, bởi vì em đã bị một điểm 3 môn Làm văn.
Cô Thanh trả bài kiểm tra cho lớp. Cô đặt quyển vở của em xuống bàn, nét mặt có vẻ không vui. Linh tính như mách bảo điều gì, em vội vã lật giở từng trang. Những điểm 8, 9 đỏ chói lần lượt mỉm cười với em – cô học sinh giỏi Văn của lớp. Em lật tiếp. Chao ôi! Em không thể tin vào mắt mình: một điểm 3 to tướng! Choáng váng, em như lịm đi trước sự thật phũ phàng ấy.
Không, không thể như vậy được! Em cố định thần nhìn lại, nhưng còn nghi ngờ gì nữa? Con số 3 in rõ trong khung điểm. Em vội vàng gập vở lại, bần thần nhìn các bạn xung quanh. Hình như bạn nào cũng hớn hở với kết quả của mình, chẳng ai để ý đến nỗi đau khổ của em. Có lẽ các bạn nghĩ rằng em đang sung sướng với điểm khá giỏi như mọi lần vì em là cây Văn của lớp cơ mà! Càng nghĩ càng xấu hổ, em cúi gằm mặt xuống. Lần giở lại bài, dòng chữ cô phê hiện lên rõ ràng trước mắt: Lạc đề!
Em đọc lại đề bài và nhận ra đúng là mình sai thật. Đề bài yêu cầu tả một dòng sông (một cánh đồng hay một góc phố ...) gắn với kỉ niệm thời thơ ấu, vậy mà em lại đi kể về một kỉ niệm sâu sắc thời nhỏ. Đề bài đó đối với em không khó. Tại em quá chủ quan, chẳng chịu đọc kỹ. Nhớ lại giờ làm bài hôm ấy, em đã nộp bài đầu tiên trước bao cặp mắt thán phục của bạn bè mà quên mất lời cô nhắc nhở: Các em phải xem lại bài thật kỹ trước khi nộp. Có lẽ vì ỷ vào sức học của mình, và thỏa mãn trước lời khen của thầy cô và bè bạn nên em đã thành một cô bé kiêu căng, hợm hĩnh từ lúc nào chẳng biết.
Đúng lúc ấy, bạn Hà thì thào bên tai em, giọng mừng rỡ:
- Lan ơi, hôm nay tớ được 7 điểm nhé! Cố mãi rồi mình cũng đạt điểm khá rồi đây. Mẹ mình chắc mừng lắm. Ủa! Mà sao mặt cậu tái thế kia? Được mấy điểm? Cho tớ xem nào!
Nghe Hà nói, em lại càng buồn bã và xấu hổ. Hà đang sung sướng với điểm 7 đầu tiên của môn Làm văn. Còn em, kẻ vẫn coi điểm 7 là xoàng xĩnh, hôm nay lại bị điểm 3! Không thể nào diễn tả hết nỗi đau khổ của em lúc ấy. Em cảm thấy ánh mắt cô giáo vừa buồn rầu, vừa ngạc nhiên, thất vọng: Sao lại thế hả Lan? Cô rất buồn.
Trên đường về, em lo lắng và bối rối. Bố mẹ tin tưởng ở em nhiều lắm. Nếu biết em bị 3 điểm Làm văn thì bố mẹ em sẽ nghĩ gì đây? Bố thường động viên em học cho giỏi và ước mơ rằng em cũng sẽ trở thành luật sư như bố. Còn mẹ nữa, biết bao đêm mẹ ngồi đan len, cố chờ em học xong bài mới cùng đi ngủ. Mẹ cũng chỉ mong có một điều là con gái mẹ học giỏi. Không thể làm bố mẹ thất vọng, em sẽ giấu bài đi, sẽ nói rằng cô giáo không chấm vì cả lớp làm bài kém quá. Quanh quẩn với ý nghĩ dối trá ấy, em đã về đến nhà mà đầu óc vẫn mông lung.
Vừa vào đến cổng, mẹ dịu dàng bước xuống thềm đón em. Ánh mắt mẹ chợt hoảng hốt khi thấy em bơ phờ mệt mỏi. Em đã ôm chầm lấy mẹ, khóc tức tưởi. Không, em không thể lừa dối người mẹ yêu kính của mình.
Tối hôm ấy, em đã xem kĩ lại bài. Điểm 3 nhắc nhở em hãy nhìn lại mình. Em tự nhủ: Nhất định chỉ có một điểm 3 này mà thôi. Em sẽ tiếp tục giành được những điểm 9, điểm 10 và sẽ lại được cha mẹ, thầy cô, bè bạn tin yêu như trước.
Bài văn mẫu số 7
Năm nay tôi vào lớp sáu, còn bé Nhi thì bước sang lớp bốn. Bố mẹ Nhi cũng đã về sống với nhau sau hơn một năm sống ly thân. Tôi và Nhi tuy chẳng phải họ hàng nhưng thân thiết lắm! Tất cả bắt đầu từ lần ấy...
Năm ấy, tôi học lớp bốn còn bé Nhi học lớp hai. Tội nghiệp bé Nhi! Bố nó ham mê cờ bạc, rượu chè đi suốt từ sáng đến tối mới về lại còn hay đánh vợ chửi con.Mẹ nó không chịu được, quyết định đưa nó về bà ngoại. Nhà bà ngoại nó ở cuối xóm, cạnh nhà tôi. Thế là anh em quen nhau từ đó.
Một buổi chiều hè, tôi rủ bé đi chơi vì biết bé rất buồn. Tôi hỏi:
- Bây giờ em thích cái gì để anh làm cho?
Bé Nhi nói:
- Anh biết không! Ngày xưa em mơ ước nhà em như một con thuyền lớn. Bố là cột buồm vững chãi còn mẹ là khoang thuyền che chở nắng mưa. Con thuyền nhà em sẽ chở những ước mơ của em đến đích. Vậy mà bây giờ nó chẳng bao giờ có thể thực hiện được.
- Đừng buồn em ạ! Hãy cố gắng lên! Nào, đi! Đi với anh! Tôi dắt bé Nhi đi hái những lá tre thật to để gấp thuyền lá thả trôi sông.
Tôi chọn lá to nhất gặp một con thuyền thật đẹp tặng bé Nhi. Nhưng Nhi không giữ được, bé thả ngay xuống nước. Những con thuyền lại không trôi. Nó mắc cạn vào ngay đám rong đang bò lổm ngổm ở giữa dòng. Bé Nhi nói:
- Đấy! Gia đình em bây giờ cũng như con thuyền đó, chẳng thể nào nó đi được, chỉ có thể chìm thôi!
Tôi vừa tiếc, lại vừa thương Nhi, bèn cứ mang cả quần áo lội xuống sông vớt chiếc thuyền lên. Nước đến bụng rồi đến cổ. Bỗng "sụt" chân tôi trượt phải một hố bùn giữa sông ngay lúc tôi vừa với được chiếc thuyền. Tôi cố gắng chới với trong khi một tay vẫn dâng chiếc thuyền lên khỏi mặt nước. Mấy phút sau, tôi bò lên được tới bờ khi bụng đã uống no nước nhưng rất may con thuyền không nát. Bé Nhi mặt tái mét nhưng rất ngoan ngoãn nghe tôi nói:
- Em hãy giữ nó làm kỷ niệm và tin rằng có ngày nó sẽ được bơi thỏa thích trên sông.
Hôm đó, vì sợ mẹ mắng, tôi và bé Nhi ngồi ở bờ sông cho đến khô quần áo mới dám về.
Đêm, tôi bị sốt cao nhưng vẫn giấu chuyện ban chiều không nói. Mẹ thì cứ tưởng tôi dãi nắng nên bị sốt. Cũng may sáng hôm sau, tôi đã đỡ nhiều.
Ngay hôm bố mẹ nó hòa giải và về sống với nhau, nó rủ tôi đem chiếc thuyền ra sông thả. Những chiếc thuyền đã không còn thả được. Thế là anh em tôi mải miết gấp những chiếc thuyền tre khác. Những chiếc thuyền gấp buổi chiều hôm ấy, chiếc nào cũng trôi về tận cuối dòng sông. Điều bí mật giữa tôi và bé Nhi còn đến tận bây giờ. Đó cũng là kỷ niệm sâu sắc nhất tuổi thơ tôi các bạn ạ!.
Bài văn mẫu số 8
Trong cuộc sống này, kỉ niệm có có thể là những niềm vui nhưng đôi khi cũng có thể là những nỗi buồn nhưng dù thế nào thì những kỉ niệm ấy đều đáng trân trọng. Trong mỗi người đều có những kỉ niệm đáng nhớ riêng, đối với tôi cũng vậy. Một trong đó đó là kỉ niệm về ngày khai trường lớp một.
Tối hôm trước, chính tay mẹ trực tiếp giúp tôi chuẩn bị đầy đủ quần áo, sách vở. Sáng hôm sau, tôi thức dậy thật, nhìn ngoài trời những đám mây đang lãng đãng trôi như chào đón tôi. Đúng bảy giờ, bố chở tôi đến trường trên chiếc xe máy cũ. Cảnh vật hai bên đường làng đã quá đỗi quen thuộc mà sao hôm nay cảm xúc thật khác. Trên những nẻo đường có vẻ đông đúc hơn mọi ngày. Rất nhiều bạn học sinh trong bộ quần áo mới. Khuôn mặt của các bạn vừa có chút lo âu, vừa có chút háo hức, có những đám đi năm, đi bảy nói cười vui vẻ. Dù trước ngày khai giảng tôi đã đến trường nhận lớp và được làm quen với thầy cô, bạn bè trước đó. Nhưng tôi vẫn cảm thấy vô cùng háo hức. Tôi mặc bộ đồng phục mới, đi đôi dép mà mẹ đã tặng cho tôi và cùng bố bước vào trường. Cô giáo trong bộ áo dài trắng niềm nở đứng chờ ở đầu hàng của lớp tôi để đón các bạn học sinh. Tôi buông tay, chào tạm biệt bố và ngồi vào chỗ theo sự sắp xếp của cô. Buổi lễ khai giảng diễn ra thật trịnh trọng với lời phát biểu của thầy hiệu trưởng, thầy còn đọc lá thư khai giảng của chủ tịch nước và lời phát biểu của anh chị học sinh cuối cấp. Cuối buổi lễ, thầy hiệu trưởng đã đứng lên đại diện cho toàn trường và đánh nhịp trống khai trường. Khi nghe tiếng trống ấy, tôi cảm thấy bồi hồi và thật xúc động. Buổi lễ khai giảng kết thúc trong niềm hân hoan của học sinh. Còn tôi cùng các bạn đi theo hàng vào lớp bắt đầu tiết học đầu tiên. Tiết học đầu là tiết học tập đọc. Trên mỗi khuôn mặt đám học sinh chúng tôi khi ấy không giấu được sự lạ lẫm, nhưng đứa nào đứa nấy cũng đều chăm chú lắng nghe tiếng cô giáo giảng bài. Sau đó, cô giáo yêu cầu cả lớp đọc đồng thanh theo cô. Giọng đọc của cả lớp nghe thật to và rõ ràng. Tôi còn hăng hái giơ tay phát biểu và được cô giáo khen nữa. Điều đó khiến tôi phần nào bớt đi được sự ngại ngùng, e thẹn buổi đầu. Đến chiều về, khi gặp lại bố sau một ngày học, tôi hân hoan kể cho bố nghe những câu chuyện ở lớp học. Bố còn khen và thưởng cho tôi một gói bim bim thật to vì sự cố gắng của mình.
Kỉ niệm về ngày khai trường đầu tiên thật đẹp đẽ. Đó là hành trang giúp tôi vững bước trên con đường học tập sau này.
Bài văn mẫu số 9
Để có được hành trang tri thức như ngày hôm nay, tôi phải nói lời cảm ơn và sự biết ơn sâu sắc đến những thầy, cô giáo đã dìu dắt tôi suốt những năm tháng ấy. Thầy, cô mang đến cho tôi tri thức, dạy tôi cách làm người, cũng vì vậy mà mấy năm xa cách tôi vẫn không quên được những kỉ niệm ấy. Đặc biệt là những kỉ niệm bên người mẹ thứ 2 của tôi, cô Mai.
Cô Mai là một giáo viên chủ nhiệm năm lớp 3 của tôi. Dù không còn trẻ nhưng cô là người yêu thương học sinh, cô coi học sinh như một phần của mình. Với nhiều kinh nghiệm, căn nhà cô không bao giờ thiếu vắng bóng dáng của những đứa trẻ. Cứ vào mỗi cuối tuần là đám học sinh chúng tôi lại kéo đến nhà cô để cô kèm thêm. Học xong cô còn gọt hoa quả, bánh kẹo cho đám chúng tôi ăn no. Cô coi học sinh của mình như con của cô. Cô luôn tự tin về sức học của tôi. Cũng chính năm lớp 3 chính tôi đã đạt được dấu mốc mà cả tôi và cô đều không dám tin. Cũng giống như mọi năm, chúng tôi bước vào kì thi ôn luyện học sinh giỏi môn ngữ văn đầy căng thẳng và lo lắng. Với nhiều kiến thức nâng cao, cô tâm vẫn dạy một cách chu đáo, cẩn thận. Ngày tháng trôi qua, cuối cùng cũng tới thi học sinh giỏi cấp huyện cũng đã tới. Với những hành trang kiến thức được cô trang bị tôi tự tin và đầy háo hức đến trường và vào phòng thi. Tin tưởng những kiến thức cô ôn luyện, sắp xếp lại những lời giảng cô phân tích trong đầu một cách hợp lí. Bài văn hôm đấy tôi viết khá dài và tâm huyết. Trước ngày báo kết quả tôi trằn trọc ko ngủ, bao lo lắng về danh hiệu học sinh giỏi cả về cô khiến tôi bồn chồn không yên. Ngày hôm sau, tôi vẫn nhớ như in, lúc đó tôi còn đang ngồi làm bài tập toán khó nhằn, khuôn mặt nhăn nhó. Mẹ tôi đi đâu về, vừa đẩy cửa vào phòng tôi, mẹ tôi ôm chầm lấy tôi. Tôi còn ngơ ngác chưa kịp hiểu gì, mẹ nhẹ nhàng buông tôi ra nhưng tay vẫn giữ chặt hai vai, ánh mắt rưng rưng
- Con gái mẹ giỏi lắm. Cô Mai vừa báo cho mẹ, con đạt được giải Nhất môn văn cấp huyện.
Lúc nghe đến đây, tôi chỉ biết nhảy cẫng lên vui sướng, không tin vào tai vào tai mình. Tôi tự tin vào khả năng của mình, vào những kiến thức cô đã trang bị cho tôi nhưng không dám mơ kết quả lại ngọt ngào đến như vậy. Chia sẻ niềm vui với mẹ xong, tôi đạp xe thẳng tới nhà cô Mai. Vừa nhìn thấy cô, tôi đã mừng rơi nước mắt.
- Cô ơi con làm được rồi. Con đã giành giải nhất rồi cô ơi.
Hai cô trò hàn huyên tâm sự quên bẵng đi trờ đã tối đi từ lúc nào, hôm đó cô còn giữ tôi ở lại nhà cô ăn cơm. Cô nói đây là bữa liên hoan cô dành riêng cho sự cố gắng của tôi trong suốt những tháng ngày ôn tập vừa qua. Những ngày sau, cứ mỗi khi có cô giáo khác nào đến lớp, cô Mai lại giới thiệu với các thầy cô với giọng đầy tự hào
- Hà chính là học sinh đã đạt giải Nhất môn văn cấp huyện vừa qua.
Mỗi khi ấy tôi đều thấy ánh mắt cô hướng về tôi với ánh mắt đầy tự hào. Giờ đây, dù đã rời xa vòng tay cô đến với những chân trời tri thức mới. Nhưng mỗi lần đi ngang qua nhà cô, tôi lại ghé mắt nhìn vào. Nhìn những em học sinh khóa sau sau cắp sách vở đến nhà cô, lại được cô kèm cặp, được cô yêu thương và được cô trao những chiếc bánh, viên kẹo niềm tin và cả yêu thương đong đầy. Tôi lại bỗng thấy bồi hồi nhớ về những ngày tháng mình đã từng trải qua.
Và chắc hẳn rằng ai trong các bạn cũng có một người lái đò riêng, nhưng bản thân tôi vô cùng may mắn khi có một người lái đò tuyệt vời như vậy. Dù không bao giờ nói thành lời nhưng sâu trong lòng tôi luôn tự nhủ: "Cô ơi ! Em cảm ơn cô nhiều lắm…"
Bài văn mẫu số 10
Trong gia đình, người mà em yêu quý nhất chính là cu Bin. Có biết bao kỉ niệm tươi đẹp giữa em và Bin được em lưu giữ trong kí ức. Tuy nhiên, kỉ niệm khiến em nhớ nhất với em bé là năm em vào lớp 1. Kỉ niệm ấy khiến em càng thêm yêu thương và gắn bó với Bin nhiều hơn!
Năm đó, em và bé được bố mẹ cho về quê chơi với ông bà. Bin khi ấy còn nhỏ lắm. Đôi má phúng phính, chân tay bụ bẫm nhìn rất yêu! Em cứ lẫm chẫm bước đi trên nền đất, thỉnh thoảng lắc lư người nhìn hệt như một chú lật đật con!
Có một hôm, em và Bin ra chơi sau nhà. Ở vườn có một con chó rất to. Em vốn là người yêu động vật nên khi thấy con chó liền chạy đến định vuốt ve. Không ngờ, con chó sủa lên một tiếng thật to khiến em bé sợ hãi, òa lên khóc. Em dỗ dành em trai, nói "Con chó hư! Con chó hư! Không được sủa Bin làm Bin sợ!". Thế là con chó cụp tai ngồi xuống. Bin thấy con chó không sủa nữa thì cũng ngừng khóc. Bin nhoẻn miệng cười rất tươi! Thấy em mắng chú chó, em trai cũng cố gắng bắt chước theo. Bin nói chưa sõi nên nhại lại lời em làm em bật cười! Không những thế, em bé còn lấy tay đập đập vào không trung tỏ ý dọa chú chó. Lúc ấy, trông bé thật đáng yêu làm sao!
Kỉ niệm dễ thương ấy khiến em nhớ mãi đến tận bây giờ. Mỗi lần nghĩ đến, em đều chạy đến ôm chầm lấy Bin. Bin luôn là người mà em dành nhiều tình cảm nhất trong gia đình! Em yêu Bin nhiều lắm!
Xem thêm các bài văn mẫu lớp 7 hay, chi tiết khác:
TOP 50 mẫu Viết bài văn kể lại sự việc có thật liên quan đến một nhân vật lịch sử
TOP 30 mẫu Kể lại một truyện ngụ ngôn (2023) SIÊU HAY
TOP 30 bài nghị luận xã hội về câu nói Học, học nữa, học mãi của Lênin (2023) HAY NHẤT
TOP 30 bài nghị luận xã hội về câu tục ngữ Có chí thì nên (2024) HAY NHẤT
TOP 35 mẫu Trình bày suy nghĩ về một vấn đề đời sống (2023) SIÊU HAY